ĂN HIẾP EM !
Ai bảo em hiền như Ma-Sơ
Nói sao nghe vậy, đến ngây thơ
Em không tranh cãi, dù sai đúng
Ăn hiếp em hoài ! thật ngon ơ !
Ai bảo em mê anh, nhớ anh
Nhớ anh, em thổn thức năm canh
Anh đâu chột dạ, khi em nhớ !
Ăn hiếp em hoài ! em ghét anh !
Ai bảo yêu anh đến dại khờ !
Ngày đêm em ngẩn ngẩn, ngơ ngơ…
Vậy mà anh cứ thờ ơ tệ..!
Ăn hiếp em hoài ! thật ngon ơ !
Ai bảo em nhõng nhẽo gớm ghê
Khóc nhè, làm nũng, gì cũng chê
Bao lần anh chán không thèm dỗ
Ăn hiếp em hoài ! em ghét ghê !
Ai bảo em hay thích sắm đồ
Mall trên, shop dưới em thường vô
Bắt anh ký check, bank anh lũng
Ăn hiếp em hoài ! thật ngon ơ !
Ai bảo em điện thoại kể công…
Nào thương, nào nhớ cứ lòng dòng
Bực mình, anh cúp ngay điện thoại
Ăn hiếp em hoài ! anh biết không ?
Ai bảo hằng ngày phải có thư
Không thư, em cứ thích làm nư
Trăm công nghìn việc, anh không rảnh
Ăn hiếp em hoài ! anh quá hư !
Ai bảo em đang thích kiếm chồng
Yêu anh, lại gặp anh chàng ngông
Chẳng gì vừa ý – chàng còn thích
Ăn hiếp em hoài ! anh biết không ?
Nỗi khắc khoải nhớ anh
Em viết vần thơ nhớ thương khắc khoải
Không suông câu, không trau chuốc văn hoa
Cho cõi lòng em rộng mở thiết tha
Dành riêng anh, anh hiểu cùng suy gẩm
Anh có hiểu ? Em yêu anh nhiều lắm !
Yêu, nhớ thật nhiều, mơ ước tương lai
Nếu anh chậm thư, điện thoại mỗi ngày
Nghe nhơ nhớ cõi lòng em ngóng đợi.. !
Ánh nến buốn giữa cô phòng tắt ngấm
Trong bóng đêm trăn trở bao nỗi niềm
Em ngồi đây nghe lá rụng bên thềm
Lòng chờ đợi...thuyền tình mau cặp bến.. !
Gió theo mây lang thang mang nỗi nhớ
Mây hững hờ vang vọng tình dư âm
Mây hợp rồi tan, gió cũng âm thầm
Hoa thẹn thò…giữa chân trời hạnh phúc…
Gió đưa mây có lời ta nhắn gởi
Sợi chỉ hồng thắt chặt khối tình chung
Những tháng ngày ta đan mối nhớ nhung
Để thành mảnh khăn quàng yêu và nhớ..!
Em ngồi đây nghe lòng sao chất ngất
Nỗi cô đơn ray rứt mãi không nguôi
Em yêu anh bằng máu quả tim côi
Bằng khối óc, bằng tình em ngây thật
Em im lặng trong đêm nghe lòng thổn thức
Cho tình em rạo rực những đợi chờ
Để hương tình đồng điệu giữa hồn thơ
Cho thương nhớ tràn đôi bờ xa cách
Tình đắng
Ai đã xa tôi giữa cuộc tình
Khi tôi gởi trọn nỗi lòng mình
Dù chưa qua hết đêm hoa chúc
Tôi vẫn đáp đền nợ tử sinh..!
Ai đã giúp tôi quên bóng hình
Cho tôi thanh thản những bình minh
Lòng tôi đau quá khi chiều xuống
Ôm nỗi cô đơn với bóng mình
Bóng tôi in vách khóc tình tôi
Tôi vẫn là tôi giữa cuộc đời
Dư lệ nhạt nhòa, tình vụn vỡ
Bao nhiêu mơ ước…cách xa rồi !
Ai đã giúp tôi nhận làm chồng
Để không đơn lẻ những chiều Đông
Lòng tôi trong trắng tinh như ngọc
Là của chồng tôi - có biết không ?
Bóng tôi trên vách, bóng chồng tôi
Để chẳng cô đơn suốt cuộc đời
Tôi khóc cho tình yêu suýt vỡ
Bên cạnh chồng tôi - đang có tôi..!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét