Thứ Hai, 16 tháng 11, 2009

GIỌT BUỒN TRẮNG ĐÊM!




GIỌT BUỒN TRẮNG ĐÊM


Thà im lặng, cho tình mơ thổn thức
Để tình yêu rạo rực những mong chờ
Để hương tình khao khát cõi hồn thơ
Để thương nhớ tràn đôi bờ ngăn cách...

Anh chợt đến, chợt đi, gieo nỗi nhớ
Tình đôi ta lưu luyến lại những gì
Mộng xa rồi, nỗi mơ giấc vu quy
Dòng thời gian bạc màu trên tóc rối.. !

Đêm trắng đêm cho dài thêm nỗi nhớ
Quay quắt con tim, thương nhớ ngút ngàn
Anh hởi anh, đời lắm nỗi trái ngang
Từng đêm trắng giọt buồn ray rứt nhớ.. !

Đêm trắng đêm, đêm trãi lòng kỷ niệm
Chuyện chúng mình luôn vừa ý bằng lòng
Mà sao anh mãi biền biệt ven sông.. !
Về với nhau, ta bên nhau vĩnh cửu...

EM ANH...

Em anh lá ngọc cành vàng
Biết anh văn sĩ cô nàng vẫn yêu.
Yêu anh, yêu thật là nhiều
Yêu chàng văn sĩ, tình yêu dại khờ !
Em anh dáng ngọc như mơ
Yêu anh văn sĩ đơn sơ lắm tài ..!
Yêu anh một khối tình say
Tình em trao trọn đong đầy nợ duyên
Em anh dung hạnh tinh tuyền
Gió lay mặc gió, chính chuyên vẫn là
Yêu anh lứa tuổi trăng già
Tình ta rạng rỡ kiêu sa suốt đời...
TỪ ĐÓ...NIỀM RIÊNG !
Uể oải tình riêng bao nỗi niềm
Buông xuôi vận số nửa chừng đêm
Chờ trong thương nhớ... bình minh đến
Từ đó…niềm riêng – anh của em !

TIẾNG MƯA RƠI !



Chợt thức giấc giữa đêm trường thanh vắng
Nghe mưa rơi, rơi tí tách bên mành
Gió thì thầm ru vũ điệu trống canh
Thẩm thấu vào hồn tình sầu lẻ bóng !

Tình phiêu lãng dài bóng đêm hun hút
Lơ lửng hồn vương vấn cuộc tình si
Yêu làm sao ? – Mà tình mãi phân ly
Nào ai biết trước yêu là tan vỡ.. !

Mưa nửa đêm, mưa giữa lòng buốt giá
Trời nửa đêm vắng tiếng vạc kêu sương
Mà cõi lòng thì tan tác phấn hương
Tình gục ngã...Tình ẩn chìm kỷ niệm !

Đêm vô tình tiếng mưa rơi sì sụp
Nhớ thì thương, vương thì tội người ơi !
Một lần yêu mang khốn đốn cuộc đời
Có nhớ nhau...gọi tên nhau giải thoát.. !














Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét