Thứ Tư, 21 tháng 10, 2009

VŨNG LẦY


Về đến nhà, tôi dựng chiếc xe đạp ở đầu hiên ngồi nghỉ mệt. Đột nhiên, con Lài hối hả bước vào nhà, nét mặt nhăn nhó. Nó không hỏi han gì, đi thẳng vào giường kéo mền trùm kín mít. Thấy chuyện lạ, tôi hỏi :
- Con bệnh hả Lài ?
Không có tiếng trả lời, tôi bước đến giường ngồi xuống cạnh con gái :
- Con có điều gì sao không nói cho mẹ nghe ?
Hỏi xong, tôi lách mền nhìn nó, con Lài phản ứng kéo mền kín lại :
- Con không sao cả. Con hơi mệt. Con muốn nằm nghỉ một chút thôi.
- Con đi đâu từ chiều hôm qua đến nay? Suốt đêm mẹ sốt ruột không ngủ được.
- Đi chơi với mấy nhỏ bạn, tụi nó rủ đi Saigon.
- Mẹ biết con không tiền. Tiền đâu con đi. Con cứ bỏ học chừng nào mới ra nghề được ? Có đi phải nói cho mẹ biết.
Con Lài nằm im không trả lời. Dáng nó co quắp trong chiếc mền len phủ kín. Nhà nghèo, mười bốn tuổi đầu con tôi phải bỏ học vì không tiền đóng góp cho nhà trường nhiều thứ, đành phải đi học cắt may ở một tiệm may ngoài chợ Huyện. Tôi mong con gái tôi có một nghề trong tay để không phải như tôi cả đời lận đận làm thuê, buôn gánh bán bưng.
Tôi dằn lòng không được, kéo chiếc mền để nhìn mặt con. Mặt con Lài đỏ lừ lừ. Tôi nghĩ nó đang bị sốt. Trán nó nóng hầm, lấm tấm mồ hôi. Nó đang mệt, hơi thở không bình thường. Tôi hốt hoảng ôm chầm lấy con, dỗ dành :
- Con làm sao vậy hả Lài ? Có gì con nói cho mẹ nghe.
Đột nhiên con Lài hỏi lại :
- Việc con làm, nếu con hỏi mẹ, mẹ trả lời được không ? Mẹ cũng từng nói, đời mẹ cũng đã một vài lần gì rồi đó.
Nghe con gái nói có vẻ khác thường, tôi hoảng sợ lo lắng một điều gì không ổn. Tôi vỗ về ngọt dịu :
- Con dấu mẹ điều gì ? Con không thể nói cho mẹ nghe ? Con đang bị sốt đó Lài. Hay là...
Tôi không nói hết suy nghĩ, dường như cổ họng nghẹn cứng ! Lài hiểu ý, nó nhìn tôi cười gượng :
- Mẹ !...con đã lỡ rồi !....như mẹ ngày trưóc vậy...mẹ đừng trách con nhé.
Tôi trố mắt nhìn con Lài. Nó nói tiếp :
- Mẹ chớ mắng chửi con. Con là đứa con nông nổi khờ dại. Mẹ...mẹ à, con đi Saigon để hút thai mẹ ạ. Con có thai đã hai tháng. Con hút chứ không nạo.
Điều con gái tôi vừa nói, tôi đã đoán gần đúng trước khi nó thú nhận.Tôi không giận, trách móc con. Tôi càng thương con tôi nhiều hơn. Dường như đó là hậu quả vốn đã như thế, cũng vì nghèo.
Cha mẹ tôi nghèo lắm. Đã nghèo rớt mồng tơi mà con cái lại đông. Tôi là người chị cả của tám đứa em. Gia đình ở nhà quê không một mảnh đất cắm dùi. Từng ngày, cha mẹ đầu tắt mặt tối tất bật làm thuê gánh mướn từ sáng tinh sương đến nửa đêm để có cơm cháo cho mười một miệng ăn. Hôm nào mùa màng thất bát không ai thuê mướn, cả nhà nhịn đói dài dài. Cha mẹ nhịn để cho con cái ăn. Đứa lớn nhịn để cho đứa nhỏ ăn. Mười một tuổi đầu, tôi mới được cắp sách đến trường. Mỗi ngày học một buổi, nghỉ một buổi, chữ được chữ mất thất thường. Có tuần lễ không đi học trọn. Tôi đang như người mẹ trách nhiệm quán xuyến gia đình, chăm sóc đàn em thay cha mẹ bươn chải bên ngoài. Thỉnh thoảng rảnh rỗi tôi lăn xả ra ngoài làm mướn để phụ giúp thêm miếng ăn trong gia đình cùng cha mẹ tôi. Công việc gì vừa sức là tôi làm, không từ nan. Nhổ cỏ lúa. Cắt rau dưới ruộng nước. Chăm sóc heo gà. Hái ớt, hái cà tại các rẫy nương. Đi gánh nước thuê cho bà con hàng xóm. Tuổi mới mười hai, mười ba tôi đã bị người lớn manh tâm dụ dỗ cưỡng hiếp nhiều lần đến rạc người để họ cho tôi gạo, ngô khoai, thực phẩm mang về gia đình. Qua nhiều lần như thế, trong người ê ẩm, đau đớn tôi lo sợ mình mang thai, quyết định chừa không dám tái diễn, thế mà cứ bị lôi cuốn. Tôi cố dấu cha mẹ mọi chuyện, sợ đòn roi. Cuộc sống va chạm với đời quá sớm đã cho tôi một nhẫn nại chịu đựng và lớn hẳn lên. Con Lài
Mẹ tôi có học chút ít, chữ viết dễ nhìn và làm được bốn phép tính rành rẽ. Mặc dầu lam lũ lao động sớm nắng chiều mưa, mẹ cũng còn nét mơn mỡn của người đàn bà đang tuổi hồi xuân. Nhờ đó, mẹ xin được một chân kế toán thủ kho tại một công ty xây dựng trong Huyện. Được công việc làm trong mát, nhẹ nhàng thư thả, đồng lương khiêm tốn, mẹ mỗi ngày trông nõn nà ra, cả nhà mừng cho mẹ tôi bớt vất vả cực nhọc tấm thân.
Điều đáng nói và thật khổ tâm thời gian sau đó, mẹ tôi đã đi lại thân mật với ông trưởng phòng vật liệu của công ty. Hai người đang có sự quan hệ mà người ngoài nhìn vào không mấy tốt đẹp. Ông ta là người giàu có, lại có chút thế lực trong cơ quan nhà nước. Ông ấy thường xuyên cho mẹ tôi nhiều tiền và quà cáp. Thỉnh thoảng ông ấy và mẹ tôi có những chuyến đi công tác chung về tỉnh hay Saigon, đôi khi kéo dài cả tuần lễ, có lúc đến nửa tháng.
Tôi, lúc này cũng đã mười lăm, mười sáu tuổi đầu, có chút hiểu biết khôn ngoan và nhận định phải trái. Tôi cho việc mẹ quan hệ với người đàn ông kia là sai trái, bất chính không những với cha tôi mà còn với đàn con dại. Tôi có suy nghĩ ông ấy đã chiếm được mẹ tôi trong vòng tay ông ta, và cha tôi đang mất người vợ thân yêu của mình.
Cha tôi nào hay biết gì chuyện ấy và cứ ngỡ rằng mẹ tôi vì công tác nhà nước phải xa nhà, cho là chuyện hợp tình hợp lý, chẳng có gì phải bận tâm. Suốt ngày ông quần quật làm kiếm tiền nuôi vợ con, tối khuya về mệt, ăn xong ba hột là ngã lăn ra ngủ như chết để sáng thức dậy sớm tiếp tục trả nợ áo cơm. Khi có điều gì lấn cấn giữa cha mẹ, mẹ tôi giải thích trôi chảy, nên ông không có gì thắc mắc.
Đối với tôi, nhìn đàn em khờ dại, và thương xót cha nên tôi đã nảy sinh những bất bình với mẹ. Đôi lần tôi đã nói thẳng với mẹ là thà chúng con húp cháo, ăn khoai củ mà sống để không nhìn thấy mẹ đang đi lại quan hệ bất chính với người ta. Mẹ tôi hùng hổ quát tháo ầm nhà :
- Mẹ nuôi con lớn, để con dạy đời mẹ đấy hả ? Mẹ có làm như thế cũng vì gia đình mình nghèo khổ đói rách con biết chứ ? Mẹ cứu vớt gia đình, chẳng có gì là xấu.
A ! thì ra mẹ viện dẫn sự nghèo đói trong gia đình để được làm điều đó, đem đồng tiền bẩn về nuôi con nuôi chồng. Tôi tuyệt đối không chấp nhận lý do đó của bà. Nên giữa hai mẹ con đang có sự căng thẳng từng ngày trong gia đình.
Thời gian sau tôi rất buồn và uất ức nhìn thấy cha tôi ngày xanh xao gầy ốm. Có lẽ ông lao động nặng nhọc bị kiệt sức và trong lòng thầm đau khổ điều gì đó không nói ra được. Tôi chất vấn mẹ nhiều vấn đề và đề nghị mẹ tôi xin thôi việc, ở nhà coi sóc gia đình con cái. Tôi tìm việc làm phụ giúp gia đình thay cho mẹ. Chỉ chờ như vậy, bà không nói không rằng đánh tôi một trận suýt chết và hốt mớ quần áo rách của tôi ném ra đường. Mẹ tôi gầm lên đe tôi :
- Mày cút khỏi nhà, nếu bước vào tao giết mày ngay. Tám chín đứa con, có mất một cũng không sao. Nhà nghèo mày biết chớ. Tao không làm như vậy mấy năm nay cả nhà đói rục xương mày không biết à ?
Tôi nghĩ đã đến lúc tôi nên rời khỏi nhà để mẹ tôi phải trở lại gia đình mà lo con cái, để ba tôi có lại được người vợ toàn vẹn và cũng để cái hạnh phúc bèo bọt kia của bà có cơ chấm dứt. Nếu phải lấy chồng, sinh con, tôi hãy giữ lòng, chớ thả lỏng rồi cũng mẹ nào con nấy cũng chưa biết chừng. Nghĩ được như thế, nhưng bản thân tôi cũng đã nhem nhuốc vết nhơ do những người lớn bất nhân tạo nên.
Lặn lội tìm đến xứ khác thật xa để xoa dịu bớt mặc cảm vây hãm, tôi ở nhờ ở đậu nhà người dưng. Chẳng bao lâu tôi có chồng và sinh hai đứa con. Vợ chồng không cưới hỏi, gặp nhau là xáp vào sống với nhau, chỉ mong có chỗ nương tựa bên nhau và cũng vì đời con gái của tôi cũng chẳng còn tốt lành gì cho lắm để mà lựa chọn. Nghèo cũng vẫn là nghèo, nghèo trơ nghèo trấc. Nghèo có căn, có gốc rễ, có truyền thống. Nghe nhà nước hô hào ầm ỉ xóa đói giảm nghèo, nhưng chẳng thấy mốc xì gì, họ nói láo để được nói láo, nói để có chuyện nói, gạt dân, mị dân. Sống trong cái xã hội đảo điên hôm nay, con người trở nên điên đảo, cứ mạnh được yếu thua, người bóc lột người không khoan nhượng, không bác ái nhân hậu. Mặc dầu đã thống nhất đất nước từ lâu, người dân vẫn nghèo đói, bệnh tật, lạc hậu. Chồng làm vợ làm quần quật, tháo mồ hôi sôi nước mắt không nuôi nổi bốn miệng ăn ngày hai bửa, nói chi đến tấm áo manh quần cho lành lặn. Ngẫm nghĩ rồi lại thương cha, thương mẹ cũng đã trong hoàn cảnh chẳng khác gì vợ chồng tôi. Làm thì chỉ làm thuê làm mướn ngày có ngày không làm sao cất đầu lên nổi, ai cũng như ai. Thật là trần ai. Đời sống ai ai cũng thế, đói nhiều hơn được no. Vợ chồng bàn nhau tính tới tính lui tìm phương kế. Cuối cùng chỉ còn cách xin đăng ký đi lao động nước ngoài do nhà nước đang hô hào, chủ trương mới may ra cứu vãn tình thế. Đi Đài loan là chắc ăn nhất. Mọi người dân đang đổ xô ào ạt về hướng đó. Phong trào đi lao động nước ngoài rầm rộ từ Nam ra Bắc. Nghĩ được rồi lại lo tiền. Tiền đóng cho nhà nước. Phải đóng một khoản tiền lớn cho nhà nước để thế chân. Thêm những khoản tiền linh tinh khác mà họ tùy tiện qui định. Tiền đút lót hối lộ qua nhiều cửa ải quan quyền. Tiền qủy tiền ma dọc đường. Còn khoản tiền lớn nạp cho công ty dịch vụ lo hồ sơ, điều hành, tìm việc, phân phối từ trong nước ra nước ngoài. Đồng tiền đi trước mọi chuyện là thế. Ngất ngư, ngộp thở, quay mòng mòng người dân đen. Đã nghèo, thiếu cơm thiếu áo, chạy đâu ra.Vợ chồng hộc tốc chạy vay mượn với một đồng vốn ba đồng lời. Những nhà giàu có thế lực đổ tiền ra cho vay ngồi mát ăn bát vàng. Làm giấy cam kết qua đó gởi về trả. Đi chừng vài năm theo hợp đồng, rồi về. Nếu thuận buồm xuôi gió tốt lành mọi đàng thì may ra có của ăn của để giảm bớt cái nghèo.
Đến việc ai đi ai ở. Một người đi, một người phải ở nhà lo cho con. Nhường qua, nhường lại không ai muốn đi. Dằn co cả tuần lễ, cuối cùng tôi phải đi. Ông chồng gà mờ khù khờ nhút nhát quá chẳng được tích sự gì. Tôi lo "sứ mệnh" đổi đời sau khi học tiếng Đài một tháng để biết vài câu thông thường.
Mọi việc tiến hành cho chuyến đi sắp kết quả tôi lại có thai đứa con thứ ba. Thật là rủi ro cho tôi. Cái thai chưa được hai tháng tôi đành phải đi nạo. Phải nạo, phải hút, không thể chần chờ một giây nào được. Tiền vay nợ của người ta, tôi đã đem nạp hết các nơi. Giấy tờ, và cơ hội đi đang gần kề. Các chủ nợ đang nhìn vào mình để chờ trả nợ. Đi vì đang cần chén cơm manh áo của bốn mạng người. Vì cái nghèo truyền kiếp đã ăn sâu tận gốc rể, tôi đành cam tâm hủy diệt bào thai máu me ruột thịt của tôi. Tôi mang ác cảm tội lỗi khủng khiếp, bởi lương tâm dằn vặt suốt thời gian dài sau đó. Tôi chỉ vì tiền, vì nghèo đói thường trực, không vì danh lợi phú quí để hưởng thụ. Tôi đâu muốn làm giàu.
Sau khi nạo thai, tôi mất sức phải xin nán lại hai tuần lễ để hồi sức. Ngày rời khỏi nước lòng tôi quặn thắt nhìn hai đứa con và ông chồng khù khờ bơ vơ nhỏ nhoi trong cuộc sống bần cùng trước mắt. Tôi nén lòng và giữ vững tinh thần để đối mặt những khó khăn xa lạ phía trước.
Bước xuống phi trường xa lạ nào đó ở Đài Loan tôi chới với mất đà như đang lạc trong rừng sâu và choáng ngợp trước cảnh phồn hoa ở xứ người. Nếu không có số người hướng dẫn cùng số chị em đồng cảnh ngộ đi chung, có lẽ tôi bỏ cuộc. Họ chở chúng tôi đến một dãy nhà có rất nhiều phòng riêng biệt. Mỗi người được ở riêng một phòng. Phòng rất hẹp vừa kê đủ chiếc giường một người nằm với một bàn nhỏ. Tôi có bụng mừng và nghĩ rằng có thể tôi được tạm trú trong căn phòng nhỏ này để sau đó sẽ được phân phối đi lao động theo lời hứa hẹn rất xôm tụ, hấp dẫn của nhà nước xã hội chủ nghĩa Việt Nam và của công ty dịch vụ tại quê nhà.
Nhưng những suy nghĩ tốt đã bị tắt ngấm ngay trong đêm đầu tiên mới đến. Tôi và số chị em cùng đi chung chuyến đã bị cưỡng bức hãm hiếp tơi bời từng giờ suốt đêm bởi những tên đàn ông mà chính họ đã đưa đón chúng tôi lúc chiều tại phi trường với một số đàn ông xa lạ nào khác. Từng tên luân phiên hãm hiếp tôi liên tục không ngừng. Việt có, Tàu có, già trẻ đều có. Chống cự là ăn đòn nhừ tử. Tứ cố vô thân, không hiểu luật pháp, không biết đường xá, không biết nơi đâu là nơi đâu, không biết kêu cứu vào ai. Tôi đành chấp nhận buông xuôi nằm đó để chúng dày xéo thể xác tôi tơi bời không thương tiếc, và tôi nghĩ rằng tôi không còn gì nữa của giá trị làm người trong cuộc sống.
Ban ngày chúng cho ăn uống, tắm rửa, làm vệ sinh cá nhân. Tất cả chúng tôi được chúng canh giữ, không được tiếp xúc. Ban đêm nằm trong phòng chịu đựng từng tên tiếp tục hãm hiếp rồi đi. Có những tên đàn ông đến một lần rồi không thấy đến nữa. Có nhiều tên lạ mặt. Dường như chúng rũ rê thêm bạn bè, người quen đến để hưởng thụ trên thể xác rã rời của tôi và số chị em cùng đi chung chuyến. Có tên sau khi cưỡng hiếp tôi, tỏ lòng nhân đạo cho tôi tiền. Lần đầu tiên, cầm nắm đồng tiền nhơ bẩn trong tay trên xứ Đài, tôi lại nghĩ về mẹ tôi. Tôi uất nghẹn kêu to, có đúng là mẹ nào con nấy, mẹ sao con vậy ! Tôi cảm thấy thương mẹ vô cùng. Tội cho mẹ. Tội cho bản thân tôi.
Tất cả chúng tôi và còn rất nhiều người đàn bà Việt Nam khác đang chịu những thảm cảnh đau xót đó. Chúng buộc chúng tôi phải chấp nhận như thế gọi là thủ tục ban đầu để chờ đợi một công việc làm ổn định. Qui luật là biết vậy. Muốn sống phải phục tùng. Muốn có việc làm phải vâng lời triệt để. Ai ai cũng đều như thế, nhưng nào có ai dám hé môi kể lại cho người khác nghe khi trốn được về nước. Thảm thương lắm ! Nhục nhã lắm ! Đâu dám nói ra. Lạy Trời Đất, mười phương tám hướng linh thiêng, xin dành cho con một phương để con còn về với chồng con đang đói nghèo ở quê nhà..
Qua hai tuần lễ thể xác rã rời, bọn chúng chuyển tất cả chúng tôi đến một địa điểm khác rất xa. Tôi nào có biết nơi nào là noi nào, và cũng chẳng cần biết để làm gì. Tôi đang bị hãm hại trong tay của bọn gian manh từ Việt Nam và sang cả đây. Người dân đang bị đối xử tồi tệ, nhưng nào thấy ai dòm ngó can thiệp. Một người được đưa ra nước ngoài không còn tính vào dân số hiện hửu của quốc gia.
Đến địa điểm mới, tôi tiếp tục bị hãm hiếp với một lũ đàn ông khác dữ tợn, hung hăng hơn. Cơ thể tôi lúc này ê chề nhớp nhúa như một khối bùn đen hôi hám trong vũng lầy nước tù.
Lũ người thỏa mãn thú tính thấp hèn tiếp tục chuyển tôi cùng số người nữa đến bán cho một nhà chứa, ép tôi đi khách và chúng bảo rằng đó là công việc làm ổn định, ráng mà làm để kiếm tiền. Tôi lại phải chịu đựng cho bọn ma cô nhà chứa hãm hiếp tôi thêm một lần nữa mà chúng gọi là dằn mặt và ra mắt chúng. Không còn gì, giấc mơ đã lỡ cuộc, tôi chấp nhận nỗi nghiệt ngã đau đớn để bước tới, để được sống còn có ngày gặp mặt chồng con. Bây giờ tôi không còn lo sợ những điều bất hạnh xảy ra. Tôi cố gắng chịu đựng và phấn đãu để đạt mục đích dự tính. Dù sao tại nhà chứa hằng ngày cũng có được tiền cho dù ít ỏi. Cố gắng làm bất cứ việc gì để có tiền rồi trốn thoát, tìm đường về xứ. Đem cái "ngàn vàng" để cứu mạng sống mình và gia đình thật là khốn nạn cho thân tôi !
Một lần nữa tôi lại có thai trong bao nhiêu lần bị cưỡng hiếp. Bằng mọi cách tôi phải trục cái thai quái ác đó. Một phần máu thịt của tôi lại sắp bị hủy diệt. Tôi chấp nhận tội lỗi. Lần phá thai này tôi ngã bệnh nặng và nhờ một người bạn đồng cảnh ngộ thương xót đưa tôi về nhà riêng chăm sóc. Ba tháng sau tôi mới hồi phục sức khoẻ. Tiền bạc dành dụm được đã hết sạch. Bọn gian manh vô lại đã bỏ rơi tôi trên xứ người khi thân tàn ma dại. Tôi bơ vơ giữa dòng đời nghiệt ngã, tứ cố vô thân. Tôi đang sống bất hợp pháp trên đất Đài Loan xa xôi mù mịt. Tôi tìm mọi cách làm kiếm tiền không từ nan một điều gì. Đĩ điếm. Cờ bạc. Hầu bàn. Chuốt rượu. Khỏa thân trình diễn trong các quán rượu. Rửa chén. Giặt quần áo...để kiếm tiền. Tôi đã sành các loại rượu, bia. Tôi biết hút điếu thuốc này đến điếu khác cho vừa lòng khách. Tôi đang nghĩ cần phải làm những điều bất hợp pháp, càng vi phạm luật càng dễ bị bắt, bị ở tù và được trục xuất về nưóc.
Có những lúc tôi lại cảm thấy nhớ cảnh bị áp bức cưỡng hiếp, lại còn thèm khát được tái diễn. Tôi nghĩ đó là quả báo để có được hậu quả khốn nạn ấy. Nhiều lúc nghĩ thấy thương hại cho chính họ và chính bản thân mình. Tôi không ân hận việc làm của tôi. Tôi không thù ghét những kẻ đã hãm hiếp, đánh đập tôi. Nhà nghèo, những bào thai vô tội đã bị hũy diệt oan nghiệt cho tôi hậu quả, tôi chấp nhận mà không oán trách. Tôi nghĩ đến chồng con, có những lúc thật gần trong tình yêu thương để tôi ôm ấp, có lúc thật xa ngoài tầm tay.
Tôi trở về nước sau ba năm sống đọa đày tại Đài Loan. Tôi bị bắt trong cuộc bố ráp sòng bạc lớn. Họ giam giữ và trục xuất tôi vì những thành tích bất hảo. Chính đó là cơ may tôi đang trông đợi. Một lần trót tay, tôi cảm thấy run sợ kế hoạch xuất khẩu lao động ra nước ngoài. Không được gì, còn mất trắng và nhục nhã đối với người dân nghèo như tôi.
Về đến quê nhà, tôi trốn lánh mọi người kể cả cha mẹ các em, dòng họ. Tôi mang mặc cảm tội lỗi xấu hổ và nhục nhã. Tôi tìm cách liên lạc chồng con đưa nhau đến một nơi khác thật xa lập nghiệp. Tiền bạc kiếm được tôi phải trả dứt nợ vay lúc ra đi. Tay trắng hoàn tay trắng. Những năm sau vì buồn phiền nhiều cho chuyến đi lao động nước ngoài của tôi, chồng tôi qua đời sau cơn bạo bệnh không tiền chạy thuốc. Thằng con trai lớn bị nhà nước bắt đi nghĩa vụ quân sự rồi mất xác ở biên giới.
Tôi lại tiếp tục sống góa bụa với đứa con gái côi cút trong nghèo đói không còn cơ may chuyển đổi. Lắm lúc tủi thân và buồn, nhớ gia đình, tôi lại cố gắng liên lạc với cha mẹ, các em, nhưng chẳng ai hơn gì mình trong xã hội đầy bất công, nghèo đói và đảo điên này. Hằng ngày trên chiếc xe đạp đi rong khắp nẽo đường tôi bán thuốc lá lẻ và vé số để mưu sinh. Tôi gắng nuôi và chăn giữ con Lài để nó không phải như tôi. Nhưng không tránh khỏi con tôi đang buớc vào con đường mà tôi đã trải qua.
Nhìn con, lòng tôi se thắt. Nó còn quá trẻ và khờ dại. Ngày trước ở lứa tuổi nó tôi đã có những suy nghĩ và nhận xét đúng sai nên đã bất bình với mẹ trong cuộc sống tình cảm không đứng đắn của mẹ để cho tình mẹ con phân ly.
Bây giờ đến lượt con gái của tôi mới mười sáu tuổi đầu đã khởi sự sa chân vào vũng lầy. Tôi ôm con vào lòng. Cơ thể nó nóng ran. Tôi sẽ phải lo thuốc men cho nó theo sự hiểu biết của tôi đã trải qua. Tôi vuốt mái tóc con, âu yếm hỏi :
- Sao con dối mẹ đi làm chuyện không tốt. Con nói cho mẹ biết đứa nào đã ăn nằm với con.
Con Lài bật khóc :
- Con đã dối mẹ lâu rồi. Chuyện thật con có quen với một ngưòi đàn ông lớn tuổi. Ông ấy thấy con thiếu thốn nên thường cho con nhiều tiền và quần áo. Còn cho con đồng hồ đeo tay nữa. Ông ấy dụ con đến nhà nhiều lần và hiếp con đến có thai. Con sợ khóc lóc, nên ổng cho tiền hối thúc con đi phá cái thai đó.
Tôi sững sốt :
- Trời ! Con ham tiền để người ta dụ dỗ. Con nói cho mẹ biết ông ấy là ai, ở đâu ?
Con Lài ngưng khóc, chậm nước mắt, trả lời tỉnh bơ :
- Mẹ cũng chẳng cần biết ông ta để làm gì. Con cũng ghét ông ta lắm rồi. Ghét thì có ghét, nhưng con vẫn thích ông ta, vì ông ta có nhiều tiền mà mẹ.
Tôi không ngờ con tôi lại trả lời như thế, cũng chỉ vì nghèo. Vì nghèo nên con tôi bị người ta dụ dỗ để hãm hiếp. Vì nghèo đói tả tơi ngày xưa, tôi cũng bị người ta dụ dỗ hãm hiếp để có được thực phẩm mang về nuôi gia đình, và mẹ tôi cũng thế. Đã biết như thế, muốn tránh cũng không tránh khỏi. Trách ai bây giờ ? Nói gì với con mình trong hoàn cảnh hôm nay ? Nhưng tôi vẫn cố khuyên con :
- Con nói thế không được. Bản thân con quan trọng hơn, con biết chứ ! Con phải gìn giữ bản thân. Việc như thế con đi dấu mẹ, không nói cho mẹ biết để mẹ giúp con.
Con Lài không chú ý lời tôi nói, lại bô bô trong suy nghĩ của nó :
- Ông ấy thương con lắm mẹ ơi, dự tính dẫn con lên Saigon giúp con kiếm chồng Đại hàn đó mẹ. Ông ấy bảo lấy chồng Đại hàn có nhiều tiền, sung sướng thích lắm. Mai mốt rồi con sẽ đem tiền về giúp gia đình mình không còn phải nghèo đói như thế này. Chồng Đại hàn giàu hơn chồng Đài loan mẹ ạ.
Nghe con Lài nói, tôi như đang bị lên cơn sốt, ớn lạnh và nhức nhối. Con gái tôi đang bắt đầu rơi vào vũng lầy hôi hám, nhục nhã mà tôi đã gồng hết sức mình để chui ra. Trong nỗi lo ấy, tôi lại hỏi dọ nó :
- Con thích lấy chồng Đại hàn lắm phải không ? Đừng mơ điều ấy. Mẹ không chấp nhận con lấy chồng nước ngoài. Mình nghèo thì chịu thôi, lấy chồng xứ mình để mẹ con mình gần bên nhau, mẹ không mất con. Đến xứ người con sẽ nhục nhã gian khổ trăm bề có thể nguy hiểm tính mạng mà trăm người trăm nói.
Con Lài gân cổ cố cãi :
- Ai nói mẹ như thế ? Chính bạn bè cả ông ấy nói không giống mẹ chút nào. Gia đình mình nghèo mà mẹ. Người ta giàu nhờ lấy chồng nước ngoài, mẹ không thấy sao ?
- Con chỉ nghe chứ chưa thấy tận mắt. Họ thổi phồng để dễ dàng trục lợi. Xã hội hôm nay đảo điên hết cả rồi con ơi ! Thực tế không như con đã nghe. Lấy chồng Đại hàn, Hồng kông, Đài loan. Miên, Lèo....gì đó đều bị chúng cưỡng bách bề hội đồng tình dục và còn hành hạ như một đứa ở đợ. Khi chán chê họ tống cổ con vào các động mãi dâm bán để lấy tiền. Hoặc tốt số sẽ lấy những ông già cọp rọp, những tên đui què mẻ sứt, bất lực, nghèo đói, ngu dốt...chứ đâu phải người giàu có tốt lành gì đâu con. Mẹ khuyên con bỏ ý định đó, lo học nghề rồi lấy chồng trong xứ mình mà làm ăn, mẹ con có bên nhau.
Con Lài gặn hỏi :
- Hồi trước mẹ nói mẹ cũng đã thất bại ở Đài loan phải hôn ?
Đột nhiên con Lài cắc cớ hỏi làm tôi cứng họng cảm thấy ngượng mặt với nó. Tôi đã dấu kín những điều của tôi làm ngày trước, vậy mà nó cũng biết được. Tôi chối :
- Hồi ấy mẹ đi lao động do nhà nước đưa đi con ạ.
Con Lài thở dài, than :
- Nhà mình nghèo quá, con cũng đã lớn, quần áo không có mặc thua sút bạn bè, đi xe đạp cà tàng, đạp ê ẩm cả người, không có đồng hồ, nhẫn vàng để đeo....chỉ bao nhiêu đó thôi mẹ lo nổi cho con không ?
Tôi hứa chắc với con để nó yên tâm :
- Mẹ sẽ lo cho con. Con đừng dại nghe lời thiên hạ. Con sẽ bị hãm hiếp, rồi bị bán vào các động mãi dâm, đời con sẽ tàn tạ con ạ !
Con Lài nhắc lại ý kiến của nó vừa rồi :
- Ông ấy và bạn bè không nói như mẹ nói đâu. Mọi thứ họ nói đều hấp dẫn nghe mà ham. Nếu con làm con sẽ không thất vọng như mẹ nói. Chuyện có thai rồi phá thai là bình thường, đâu có gì mất mát. Miễn sao có tiền, tiền và tiền...nhà nghèo phải cần tiền... không còn cách nào khác. Mẹ cũng thế, và ngoại trước đây cũng chẳng khác nào.
Tôi không ngờ con Lài đang nói lên đúng ý nghĩ mà mẹ tôi đã nói ngày trước. Mẹ nào con nấy, bà nào cháu nấy, đúng là một vòng lẩn quẩn không thể xóa được. Tôi lại hứa với con gái để khuyên nó :
- Bằng mọi cách mẹ sẽ lo cho con. Điều duy nhất mẹ khuyên con nên nghe lời mẹ. Những điều con đã nghe không có gì tốt lành như con đã nghe và suy nghĩ.
Con Lài nhìn tôi mũm mĩm cười có ý như không tin tưởng nổi vào điều hứa hẹn của tôi. Tôi thông cảm và bao dung việc con gái tôi đã làm như tôi đã tha thứ việc làm của tôi, lòng thì cứ lo lo.
Bẳng đi một thời gian ngắn tôi luôn theo sát việc đi đứng và sinh hoạt của con tôi. Thấy chưa có điều gì khác thường, tôi có phần an tâm.
Đột nhiên, hai ngày nay con Lài vắng mặt. Tôi bấn lên đi tìm kiếm hỏi han nhiều nơi. Tôi lục lạo trong quần áo, vật dụng của con và đã bắt gặp lá thư của con tôi để lại.
"Thưa mẹ,
"Con xin lỗi mẹ. Mẹ tha thứ cho con. Con xin tạm biệt mẹ để con đi lấy chồng Đại hàn như con đã quyết định. Con hẹn mẹ năm sau con sẽ về và mang tiền về cho mẹ để gia đình mình không còn nghèo khổ. Vì gia đình mình nghèo, con đành phải làm, chứ con đâu có muốn. Mẹ đừng la rầy con. Con thương mẹ. Lài.
Tôi không hốt hoảng khi đọc hết những dòng chữ con tôi viết để lại. Tôi biết vấn đề sẽ phải xảy đến không sớm thì muộn dù tôi luôn quan tâm. Cái nghèo là một vấn nạn ám ảnh bao gia đình giữa một đất nước nghèo đói tụt hậu không còn cách nào để xoay chuyển. Đời đảo điên đã nhồi nặn nên chiếc bẩy khổng lồ làm tan nát và hoen ố người phụ nữ Việt Nam dưới nhiều hình thức bằng những mỹ từ hết sức hấp dẫn.
Tôi đành bất lực và chỉ cầu xin ơn Trên ban cho con gái tôi sự bình an, để một ngày nào đó tôi còn được gặp lại con tôi.

Chủ Nhật, 18 tháng 10, 2009

TÓC DÀI





Tóc dài che thắt lưng ong
Kiêu sa dáng ngọc trọn lòng đợi mong
Mà sao duyên phận long đong
Xưa nay phận bạc má hồng dễ ngươi..!

TÂM SỰ LOÀI CHIM ĐANG YÊU


(Lưu niệm đôi cánh Chim Phụng Hoàng)
Phút giây dâng hiến con tim
Hồn say nhan sắc ngập chìm đam mê
Ung dung Công Vũ hả hê
Nghe Thiên Nga gọi, lòng mê mẫn tràn...
Giữa tình yêu có Mỹ An


Hằn sâu nguyện ước, mình đang sẳn sàng
Oai nghi đôi cánh Phụng Hoàng
Anh đan tâm sự, sang ngang cuộc đời...
Ngấm sâu ánh mắt, bờ môi
Gieo neo giao hưởng suốt đời bên nhau..!

XÓT XA TÌNH KHÚC





Tình yêu ta, em vùi sâu đáy mộ
Nghĩa trang buồn dằng dặc xám trời Đông
Gió rít cơn mưa, buốt rát nỗi lòng
Đêm chit khăn tang, hờn đau duyên số !

Niềm vui nào tráng men đời oan khổ
Đêm thâu đêm tẩn liệm gối chăn đơn
Giọt buồn nào tim tím dấu căm hờn
Ta gục ngã giữa mãng đời bội ước !

Mệt mõi thâm canh - Khối tình hấp hối !
Ta cố quên nhưng há dễ nào quên
Cố nuốt lệ mà sao mãi trào lên
Bao tưởng tiếc bào mòn bờ tóc rối…


Em ! cô gái Đơn Phương
Em ! đóa hoa Thạch Thảo
Tình chưa vương gối mộng
Nỗi lòng sầu lẻ bóng !
Hương thời gian…Hương Thạch Thảo bạt ngàn !
Hởi ai ! người tri kỷ !
Tiếng bi thương rên rỉ..!
Ta quyết đến với em
Ta đã si mê em
Ta gục ngã say đắm tình em
Ta say những vần thơ đầy hương sắc…
Ta thương em ! nỗi đau thương bất hạnh !
Tuổi thơ mang khuyết tật – bên người thân ghẻ lạnh
Niềm vui nào ghi dấu bước chân đời ?
Hạnh phúc nào ấp kín đôi bờ môi ?
Tìm đâu ra ? Bởi thói đời dị biệt !
Bởi định mệnh an bài – Cơ trời khắc nghiệt !

Duyên kỳ ngộ - thái lai
Hiến tặng em nửa mảnh đời còn lại
Nguyện làm kiếp tôi đày, cho những tháng ngày
Xin được nâng niu cành hoa Thạch Thảo chốn lưu đày
Hạnh phúc nên duyên, an lành thánh thiện
Cứ ngỡ rằng tình yêu bất biến

Nào đâu đất trời ngữa nghiêng
Bão tố chao nghiêng tan tác lời nguyền..!
Em vội quay lưng - Đời ta phũ sóng
Tình yêu ta, em vùi sâu dưới lòng biển rộng..!
Ta không trách hờn em !
Vận mệnh hóa thân theo gió lướt bên rèm
Hãy cố yên thân cơn bão táp tơi bời
Là thế đấy ! Có biết không ? Người ơi !




Tạ ơn Em ! Tạ ơn Trời !
Tình sau nghĩa trước - Một trời bao dung.
Giữa bấy nhiêu cái khốn cùng
Còn cho nhau chút thủy chung giữ mình
Nghĩa “vô thường” rất phân minh
Trách sao con tạo vô tình ngẩn ngơ !
Từng nửa đêm tỉnh cơn mơ
Hồn ta lạc lõng bơ vơ cõi nào ?!
Xót Xa Tình Khúc tiêu dao
Nương theo chiếc bóng chiêm bao gọi hồn..!

Thứ Bảy, 17 tháng 10, 2009

MỘT THOÁNG HƯƠNG XƯA


Sau thời gian lặn lội tìm kiếm vợ chồng tôi mua được ngôi nhà vừa ý. Nhà xây cất trong khu gia cư đông đúc nằm ngay trên đại lộ về hướng đông thành phố tiện lợi sự đi lại. Xung quanh nhà đất rộng trồng cỏ xanh mượt, những luống hoa khoe sắc trước nhà. Phía sau có hồ thiên nhiên rộng, nước thật sâu màu xanh đậm. Những đàn vịt trời thỉnh thoảng từ đâu đáp xuống độ vài chục con, tắm nước, đớp mống, bơi lội thênh thang trông vui mắt. Bên kia hồ là khu rừng thông cao, hoang dã, tạo quang cảnh thô sơ thông thoáng trầm mịch.
Nhà mua lại của một gia đình đã dời cư đến tiểu bang khác. Thời gian đầu dọn đến vợ chồng tôi tò mò muốn tìm hiểu láng giềng hai bên để làm quen, nhưng ở cái xứ năm tháng cửa đóng then gài này thấy cũng khó khăn. Vậy mà Ngọc, bà xã tôi đã làm nên chuyện. Một hôm nàng báo cáo rành rọt :
- Anh, nhà bên phải mình là vợ chồng người Mỹ trẻ măng trông rất trí thức. Mỗi sáng chồng veston, cà vạt chững chạc. Vợ váy ngắn váy dài, áo khoác áo choàng, mỗi người đi một xe mới. Đến chiều họ lần lượt về cho xe vào garage, đóng kín cửa. Chẳng bao giờ thấy họ bước ra ngoài. Nhà bên trái lại khác, chỉ có một cô gái Việt Nam, ăn mặc lịch sự, nom cũng độ dưới ba mươi. Sáng cô ấy lái xe ra khỏi nhà sớm, tối mới về. Dường như cô ấy chỉ ở một mình. Em đoán có thể cũng công tư chức hay chuyên viên gì đây. Có người Việt Nam ở cạnh nhà, lại là một cô gái, em muốn làm quen, dù gì cũng láng giềng, cùng màu da tiếng nói.
Nghe vợ nói, tôi đoán chừng :
- Có thể chồng cô ấy làm ăn xa, lâu lâu về một lần. Cũng có thể cha mẹ ở đâu đó, lại muốn ra riêng một mình để có cuộc sống tự do theo ý muốn.
Một buổi sáng chúa nhật nghỉ, Ngọc và tôi hì hục xới một ít đất sau nhà để trồng rau cải. Công việc gần xong thì cô gái Việt Nam cạnh nhà bước ra, đến gần chúng tôi tưoi cười xã giao :
- Chào cô chú. Cô chú cũng chịu khó trồng tỉa, khi nào có cho cháu được ăn ké với nhé..
Ngọc ngẩng nhìn cô gái đáp :
- Cô chớ lo. Gần gũi với nhau, khi cần cô cứ tự nhiên.
Ngọc lại thăm hỏi :
- Hôm nay chúa nhật được nghỉ, cô không đi đâu chơi sao ? Dọn về đây gần tháng, vậy mà chưa có dịp quen biết nhau.
Cô gái nhanh nhảu :
- Cô chú gọi cháu bằng cháu đi, cháu còn nhỏ tuổi, chưa tới ba mươi. Cháu tên là Vi Vi.
Thấy cô gái vui vẻ giới thiệu, tôi nói :
- Cháu vui tính, cô chú thích. Nếu cô chú có con cũng bằng hoặc hơn Vi Vi đó.
- Cô chú chưa có anh chị nào ?
- Chưa cháu ạ. Vợ chồng sống với nhau bao nhiêu năm mà vẫn vậy.
Tôi trả lời và nhìn cô gái có tên Vi Vi vừa quen nhau. Con nhỏ có nước da thật trắng. Mái tóc đen đổ tràn xuống lưng. Khuôn mặt tròn trịa, mũm mĩm có duyên. Đôi mắt to, đen long lanh và đặc biệt trên nét mặt thoáng gợn nét u buồn lãng mạn. Tôi nhìn thật kỹ Vi Vi như bị cuốn hút vào hình ảnh quen thuộc xa xôi nào đó từ trong tiềm thức phát hiện khó có thể xác định.
Vi Vi phân bày :
- Cô chú à, mẹ cháu cũng không có ai....chỉ duy nhất một mình cháu.
Vừa lúc có tiếng điện thoại reo từ trong nhà. Vi Vi nói vội vã :
- Xin lỗi cô chú, cháu có điện thoại.
Ngọc nói vói trong lúc Vi Vi bước vào nhà :
- Lúc nào rảnh, Vi Vi qua nhà cô chú ăn cơm, nói chuyện cho vui.
Rồi bẳng đi một dạo, vợ chồng tôi cũng chưa gặp lại Vi Vi, vì hằng ngày đi làm về, Vi Vi ít khi ra ngoài.

Vào một buổi sáng ngày lễ Memorial Day được nghỉ, Ngọc lái xe đi thăm một người bạn vừa đi Việt Nam về. Tôi thường ngồi đọc sách nơi phòng khách thì có người bấm chuông. Mở cửa, tôi thấy Vi Vi mĩm cười chào tôi lấp bấp nói :
- Chú ơi, cháu xin lỗi làm phiền chú. Cái đèn bóng dài ở phòng ăn nhà cháu sao cứ chớp chớp, cháu chẳng biết phải làm sao, nhờ chú có cách gì không ? Gọi thợ bất tiện quá.
Tôi vội theo Vi Vi qua bên nhà. Sau khi bắt thang xem xét bóng đèn, tôi nói :
- Cái biến điện bị hỏng, chú đi mua cái mới về thay cho Vi Vi.
Dứt lời, tôi lái xe đến Home Depôt mua cái biến điện mới đem về và chỉ chừng mười phút sau bóng đèn lại sáng. Vi Vi mừng rỡ :
- Cám ơn chú. Chú giỏi quá. Hai ba hôm nay cháu bực mình vì không có đèn trong phòng ăn. Mời chú ngồi uống nước.
- Được, để chú. Khi nào có gì cần, cháu cứ nói cô chú, đừng ngại.
Tôi ngồi xuống ghế trong lúc Vi Vi đặt ly cam vắt trước mặt. Tôi thoáng nhìn các phòng. Lối kiến trúc xây cất cùng một mẫu như bên nhà tôi. Vật dụng trưng bày trong nhà thuộc loại đắt tiền. Có điều chẳng có bức hình nào của những người trong gia đình treo trên vách từ phòng ăn qua phòng khách. Tôi có ý lợi dụng cơ hội để hỏi Vi Vi :
- Cháu à, chú có hơi tò mò. Cha mẹ cháu hiện giờ ở đâu ? Sao cháu lại sống một mình ?
Vi Vi thoáng nét buồn :
- Thưa chú, cháu không có cha, cũng có nghĩa là cháu không còn cha. Nghe mẹ cháu bảo cha cháu đã mất lúc mẹ đang mang thai cháu.
- Ngày trước cha cháu làm gì, mẹ có kể cho cháu nghe không ?
- Mẹ nói cha cháu ngày trước đi lính Việt Nam Cộng Hòa bị mất tích trong lúc đánh nhau đang lúc mẹ cháu gần ngày sanh cháu.
- Ở Việt Nam, quê cháu ở đâu ?
- Nhatrang chú ạ. Nghe mẹ cháu nói chứ cháu chẳng biết Nhatrang là chỗ nào, vì lúc đó cháu mới biết đi lửng chửng.
Tôi lẩm bẩm hai tiếng Nhatrang...Nhatrang... trong niềm xúc động như gặp được người cùng quê quán trên xứ người.
- Cô chú cũng ở Nhatrang đó Vi Vi.
- Vậy hả chú. Hai gia đình cùng quê ở gần nhau, từ nay cháu chẳng còn cô đơn khi được ở bên nhà cô chú.
Một thoáng bâng khuâng gần gũi nhè nhẹ len lỏi vào tâm hồn, tôi bưng ly nước rồi tự nhiên nói :
- Chú nhìn cháu sao trông quen quen ở đâu đó.
Vi Vi không chú ý lời tôi, kể lể :
- Nhiều năm trước gia đình cháu ở miền Bắc, lạnh quá, lại về đây và mua ngôi nhà này. Được chừng hơn năm mẹ cháu đi Cali hùn hạp với một người bạn sang một shop bán quần áo, vải vóc, mỹ phẩm và giao cháu ở giữ ngôi nhà này. Lâu lâu mẹ lại về một lần thăm cháu vài hôm rồi trở qua lại. Thường xuyên hai mẹ con thích nói chuyện trên phone.
- Cháu lớn tuổi rồi sao chưa lập gia đình ?
Vi Vi nhìn tôi, bẽn lẽn :
- Cháu chưa dám nghĩ đến điều đó. Mẹ cháu suốt cuộc đời vẫn ở vậy để nuôi cháu khôn lớn có sao đâu chú ! Lấy chồng để không ai chăm sóc mẹ và ở bên mẹ lúc tuổi già. Gia đình cháu đâu có ai. Cháu lại sợ lấy chồng rồi không may như cuộc đời mẹ cháu thì cháu chẳng biết tính sao !
Một lần nghe Vi Vi nói tôi cảm động và quí mến đứa con hiếu thảo, lòng mơ ước sao mình không may mắn có được đứa con như Vi Vi. Trước khi đứng dậy ra về, tôi nhắc lại :
- Mình cùng quê quán bản sở, mới quen biết nhau, cô chú quí mến cháu như con. Nhà sát vách, đêm hôm hoặc bất cứ có điều gì cháu cứ kêu cô chú nhé.
Tôi đem chuyện kể lại Ngọc, nàng bảo cũng rất cảm tình với Vi Vi, và như tôi, nàng cũng ước gì có được đứa con như Vi Vi để tuổi già đở cô quạnh. Mai mốt nằm xuống còn có người khóc mình bớt lạnh lẽo. Tôi biết Ngọc ước muốn có một đứa con gái. Nàng thường đến nhà những người bạn có con gái lân la trò chuyện cười đùa với lũ trẻ. Đôi lúc Ngọc còn chở mấy cô nhỏ ấy về nhà bày vẻ nấu nướng các món ăn cùng ăn và cùng vui đùa. Nàng nói là đang thể hiện thiên chức làm mẹ.
Kể từ hôm đó Ngọc qua lại với Vi Vi vào những dịp thuận tiện và ở lại suốt cả buổi tối. Vi Vi cũng sang nhà tôi vào giờ rảnh. Hai cô cháu quấn quít bên nhau ăn uống cười đùa thật tâm đầu ý hiệp. Thấy vậy tôi nói đùa :
- Vi Vi thích làm con nuôi của cô chú không ?
- Cháu thích lắm. Để cháu nói với mẹ cháu, nếu cô chú muốn.
Ngọc lo lắng :
- Nếu mẹ cháu ở Cali không bằng lòng thì sao ?
- Mẹ cháu cưng chiều cháu lắm mà cô chú khỏi lo. Tuy nhiên cháu cũng phải hỏi qua ý kiến của mẹ không thì mẹ buồn.
Tình cảm giữa vợ chồng tôi với Vi Vi mỗi ngày thân mật. Những gì Vi Vi không giải quyết được tôi đều giúp cháu. Ống nước bồn rửa chén rò rĩ, đinh ốc cánh cửa long ra, vòi nước tưới cỏ bị nghẹt, slide door kẹt không kéo được, chiếc xe không nổ máy...ngay cả việc cắt cỏ xung quanh nhà tôi giúp Vi Vi một tay đở phải thuê mướn.

Một buổi chiều cuối tuần đi làm về tối mịt, Ngọc nói với tôi :
- Anh, lúc chiều Vi Vi chạy qua nói mẹ cháu vừa ở Cali về thăm. Sáng mai Vy Vy đưa mẹ sang giới thiệu mình anh ạ.
- Em đã nhìn thấy mẹ của Vi Vi chưa ?
- Chưa. Lúc chiều đi làm về em nghe Vi Vi bảo mẹ cháu lái xe đi đâu đó.
Tôi gợi ý :
- Ngày mai mình làm món gì đãi khách chứ em ?
- Em đã nghĩ đến rồi anh.
Sáng chúa nhật nghỉ, tôi thường ngủ dậy trễ. Ngọc thức sớm đang loay hoay trong bếp với nồi bún măng vịt và con gà nhồi xôi. Thường sáng chúa nhật là hai vợ chồng chở nhau ra phố ăn sáng rồi đi chợ cho một tuần lễ. Hôm nay không theo thói quen, tôi phải ngồi nhà đợi khách. Đến gần trưa, Vi Vi mới đưa mẹ đến.
Hai mẹ con Vi Vi bước vào nhà, Ngọc tươi cười đon đả ra tận cửa chào mời khách. Tôi lững thững sau lưng vợ. Hai người đàn bà đang chào hỏi nhau :
- Chào chị. Em là Ngọc hân hạnh được gặp chị. Mời chị vào nhà.
- Em là Lài, mẹ cháu Vi Vi. Em nghe con em thường kể về anh chị, hôm nay mới có dịp đến thăm anh chị và gia đình.
Phần tôi hết sức ngỡ ngàng và mất bình tĩnh khi nhìn thấy Lài. Tôi chẳng nói được lời nào, đứng chết trân một chỗ trong lúc ba người nói cười rôm rả. Đầu óc tôi đang quay cuồng thắc mắc. Tôi có lầm lẫn ngộ nhận không ? Một Lài của một thời xa xưa và một Lài của hôm nay đang đứng trước mặt. Cùng khuôn mặt thoáng gợn nét u buồn lãng mạn kia kìa từ độ nào đã hằn sâu trên sắc nét Vi Vi mà tôi đã bắt gặp. Giờ đây trên vóc dáng khả ái, con người ấy đã có chút đổi thay theo thời gian nắng sương tuổi tác chất chồng, nét chững chạc trong phong cách của một thiếu phụ đài các.
Tôi đang cuốn hút theo những suy nghĩ của mình, bổng thấy Lài khựng lại sững sờ nhìn tôi một thoáng bàng hoàng, nhưng rồi nét mặt nàng trở lại tươi vui :
- Chào anh ! Nhìn thấy anh em đang phân vân có phải anh là anh Tâm, thiếu tá Tâm, tiểu đoàn Hắc Hổ ngày trước ở Banmêthuột ?
Trước câu hỏi chính xác không ngờ trước, tôi chợt hiểu ra rằng Lài đang như cố nén cơn xúc động trưóc sự gặp gỡ bất ngờ giữa hai người, tôi điềm tĩnh trả lời :
- Vâng, tôi là Tâm như chị vừa nói. Lâu lắm rồi từ ngày đó chị Lài vẫn còn nhớ, hôm nay may mắn gặp lại chị thật không hân hạnh nào bằng.
Vừa nghe tôi nói, Vi Vi hớn hở reo mừng :
- A ha ! mẹ và chú Tâm đã quen nhau từ trước rồi xem như cùng gia đình, con vui quá.
Ngọc hớt lời :
- Đời lính đi nhiều nơi mà chị, quen biết nhiều người là chuyện thường tình. Anh Tâm nhà em vẫn thường kể cho em nghe về những người anh quen biết trước đây.
Lài ngồi xuống ghế, nét mặt điềm tĩnh, nàng nói như giải bày:
- Chị Ngọc biết không, trước năm 1975 đã một thời em kinh doanh quán cà phê Mimosa của em tại Banmêthuột. Lúc ấy tiểu đoàn của anh Tâm thường tăng viện về đó. Sau mỗi chặng đường hành quân về nghỉ dưỡng quân, anh Tâm và các sĩ quan của tiểu đoàn vẫn thường trực quán cà phê của em. Vậy mà...vật đổi sao dời, mỗi người lưu lạc mỗi nơi...đôi khi cũng gặp lại...em cũng đã từng gặp lại vài người trước đó.
Dứt lời, Lài xoay chuyển câu chuyện :
- Em nghe con Vi Vi nói về sự quí mến của anh chị đối với cháu và còn giúp cháu điều này điều nọ. Không biết nói gì hơn, em thành thật cám ơn vợ chồng anh chị trong lúc em bận rộn làm ăn ở xa lại được có anh chị ở bên cạnh Vi Vi, em thấy vững tâm.
Ngọc đở lời :
- Chị quá lời khen, Vi Vi dễ thương, ngoan hiền, đức hạnh, vợ chồng em quí cháu như con ruột và còn ước muốn Vi Vi là con nuôi của mình chị Lài ạ. Chị cho Vi Vi làm con nuôi vợ chồng em đi. Nhà gần nhau, chị làm ăn ở xa, thỉnh thoảng chị mới về.
Nghe nhắc đến chuyện con nuôi, Vi Vi ôm cánh tay mẹ nũng nịu :
- Mẹ bằng lòng chứ mẹ ?
- Con thích không ?
- Mẹ bằng lòng thì con bằng lòng. Là con nuôi của cô chú Tâm thì con cũng vẫn là con ruột của mẹ.
Lài nhìn vợ chồng tôi :
- Anh chị yêu quí Vi Vi là diễm phúc cho nó. Thôi thì, cho em được trả lời sau. Em nghĩ...Lài khẻ liếc nhìn tôi...Vi Vi là con ruột của em, được anh chị yêu thương cũng là con của anh chị.
Những câu chuyện giữa hai người đàn bà đồng trang lứa và cháu Vi Vi vẫn tiếp nối thân mật và vui vẻ. Tôi không góp ý góp lời, ngồi im như pho tượng, lòng tràn ngập bao kỹ niệm của thời son trẻ đánh giặc và ăn chơi cùng mối tình đầu của một thời đã qua.
Tôi quay sang nhắc Ngọc chuẩn bị bữa ăn mời khách. Khi Ngọc bước qua phòng ăn, Vi Vi cũng theo gót Ngọc phụ công việc. Hai cô cháu quấn quít như bóng với hình. Còn lại hai người, Lài nhìn tôi trong ánh mắt dỗi hờn, khẻ nói :
- Em đã từng dọ hỏi tin tức về anh, nhưng anh vẫn biệt tăm. Nhờ trời lòng mong ước của em bao nhiêu năm đã đi qua, hôm nay như toại nguyện. Vậy mà....anh quá hững hờ với em vậy anh Tâm ? Anh chẳng còn chút tình nghĩa gì với em sao hả anh Tâm ? Anh quá vô tình, anh nào có biết ! Em ghét anh ! Em thù anh, anh biết không ?

- Chứ anh biết làm sao bây giờ, Lài tha thứ cho anh.
- Anh tệ bạc với em trong suốt cuộc đời em. Hôm nay em muốn nói với anh, con Vi Vi, nó là con ruột của anh đó. Con của anh. Con của chúng mình anh có biết không ?
- Vi Vi là con ruột của anh ! Lài, em nói thật chứ ?
- Thật với giả, đừng hỏi nữa. Em cần gặp riêng anh.
- Lúc nào ?
- Chiều mai, lúc 3 giờ tại nhà hàng Phương Nam trên đường Rockentucky.
- Anh sẽ đến đó gặp em.
Bữa ăn dọn ra đã xong, Vi Vi qua mời mẹ và tôi qua phòng ăn. Suốt bữa tôi đâu còn đầu óc để thưởng thức các món ăn ngon miệng, sau khi biết được Vi Vi là con gái của mình. Còn Ngọc, Lài và Vi Vi huyên thuyên bao nhiêu câu chuyện, cười nói rất thân tình như chẳng có gì xảy ra.

Hai mẹ con Lài trở về bên nhà. Đêm lại về. Bầu trời sâu thẳm không một vì sao. Tôi đi ra đi vào, trằn trọc suốt đêm với những suy nghĩ trước chuyện bất ngờ tôi đâu thể lường được. Cả mãng đời trai trẻ làm thân lính chiến tung hoành khắp mọi miền Đất Nước, đánh giặc tả tơi, ăn chơi vi vút để cố tìm quên bao chết chóc hiểm nguy ngoài trận mạc. Ngày ấy như lời trần tình của Lài sáng nay, tiểu đoàn của tôi thường được tăng viện giải vây áp lực địch trên các mặt trận sôi động vùng Cao. Sau mỗi trận quần thảo sống chết với địch quân, tiểu đoàn thường được nghỉ dưỡng quân vài hôm tại thành phố Ban Mê sương mù đất đỏ. Tôi cũng như các sĩ quan tiểu đoàn thường trực quán cà phê Mimosa, cà phê Dạ Thảo...nằm trên đường Y-Jut qua khói thuốc và hương vị cà phê tìm giây phút thư giản giữa cuộc sống nhộn nhịp của người dân. Điều cốt yếu để ngắm nhìn người đẹp Cao Nguyên lượn phố có nước da trắng, đôi má ửng hồng duyên dáng. Cũng không bỏ sót những nàng nữ sinh áo trắng tóc thề mơn mởn ngang vai, có đôi mắt bồ câu long lanh đen nhánh, đôi má hồng son...e ấp theo bước chân trên hè phố sau giờ tan học. Lính trận đã từng giây phút đối đầu sinh tử trước bom đạn kẻ thù ngoài rừng sâu thì khi về thành phố đâu còn lo sợ kiêng dè. Hễ gặp người đẹp là cứ tán từ A đến Z, dù được dù không, tán để mà tán, để cố tìm chút hương vị tình yêu rơi rớt đâu đó mà tự an ủi lòng đời vẫn còn đáng yêu bên xác người ngã gục, máu đổ thịt rơi từng ngày.
Qua những lần lui tới vui đùa tán tỉnh cùng bạn bè chiến hửu tôi đã lọt được vào đôi mắt xanh của cô chủ quán cà phê Mimosa xinh đẹp nhất vùng, nàng kiều nữ sắc nước hương trời nổi tiếng của thành phố Ban Mê. Trước mắt Lài tôi không còn địch thủ. Tình yêu đến với hai người thật nóng bỏng. đam mê và dâng hiến. Những thề non hẹn biển, Đất Trời chứng giám khi má tựa vai kề. Rồi Đêm Màu Hồng của chúng tôi được ấp ủ trong căn phòng ngủ ấm áp của Lài vào những đêm sương mù phũ kín không gian thành phố. Thời gian như ngừng trôi, Lài đã hiến dâng trọn đời con gái cho tôi không chút nuối tiếc:" Em trọn vẹn cho anh và tin tưởng vào anh. Em vẫn biết làm vợ người lính trận bấp bênh như ngọn đèn trước gió. Dù vật đổi sao dời, dù có chít vành khăn tang đi chăng nữa, em vẫn mãi là vợ của anh..." Câu nói của Lài như một nhắn gởi cuối cùng vào định mệnh khắt khe chờ đón cuối nẽo đường đời, cứ mãi dõi theo bước quân hành khắp nẽo đường Đất Nước.
Đời lính không an vị một nơi. Tiểu đoàn cứ luân chuyển nhiều nơi từ Quãng Trị đến đồng bằng sông Cửu. Tôi bị thương nặng trong một trận tử thủ ngập tràn xác địch và được điều trị tại Tổng Y Viện Cộng Hòa. Xuất viện, tôi trở về với chiến hửu đồng đội, tiếp tục quần thảo với địch trên các tỉnh cuối cùng của Đất Nước cho đến ngày bóng ma Cộng sản thập thò cưỡng chiếm miền Nam. Rồi ở tù. Rồi vượt ngục. Rồi vượt biên đến miền đất hứa. Bóng dáng người tình của thành phố Buồn Muôn Thuở năm xưa như nhạt dần trên bước chân người lính qua cuộc đổi đời sắt máu, biến dạng, tắt ngấm như mãng sao băng tan biến giữa vòm trời cao. Bây giờ tóc đã điểm sương gần trọn đời người tôi gặp lại Lài, chân dung mối tình đầu đầy thơ mộng và đứa con ruột thịt tôi chưa bao giờ ngờ đến..!
****
Hôm nay làm việc buổi sáng, tôi xin nghỉ buổi chiều để gặp Lài. Hơn ba giờ tôi mới đến nhà hàng Phưong Nam đã nhìn thấy Lài đang ngồi ở một bàn trong góc khuất bên trong. Tôi mĩm cười xuýt xoa :
- Anh đến có hơi trễ. Xin lỗi để em chờ.
Khuôn mặt xinh đẹp của người tình năm xưa vẫn còn đậm nét duyên dáng diễm lệ tuy không tránh khỏi vài nếp nhăn thời gian trên vầng trán thoáng gợn chút u buồn lãng mạn mà tôi cũng đã nhìn thấy được nơi Vi Vi. Lài nhìn tôi không chớp mắt :
- Anh ngồi với em đi anh Tâm. Ba mươi năm rồi còn sống sót để gặp nhau, anh có vui không ?
- Anh không ngờ định mệnh quá khắt khe không cho chúng ta được như ý.
- Anh thích ăn gì ? Mình cùng chọn thức ăn với nhau cho bữa cơm chiều anh nhé.
Tôi và Lài loay hoay với bản thực đơn. Đột nhiên Lài hỏi :
- Anh và chị Ngọc sống có hạnh phúc không ? Anh nhớ hãy giữ gìn hạnh phúc với chị cho đến ngày cuối cùng, đó là điều em mong muốn sau cuộc hội ngộ hôm qua.
- Không thể làm gì khác hơn. Anh nghe lời em. Gặp lại em anh ngỡ ngàng lẫn chua xót và cảm thấy e thẹn trước mặt em, Lài ạ, em tha thứ cho anh. Em đã sinh và nuôi nấng Vi Vi nên người anh hết sức cảm phục, quí trọng. Nó giỏi giang, thông minh, hiền thục, xinh đẹp đâu thua gì mẹ nó.
Lài ngắm nhìn tôi trong ánh mắt thật buồn :
- Năm tháng trước em đã oán hận anh là kẻ bạc tình, chiếm đoạt hoa rồi vùi dập đời hoa. Sau này thì hết buồn giận anh rồi, lòng ước mong sẽ gặp lại anh để cho Vi Vi có tình thương của người cha. Em đã hỏi han, nhắn tin tìm kiếm anh, nhưng thất vọng, cứ lo sợ anh đã không còn nữa vì bom đạn vô tình đâu tránh được. Em sinh con, nuôi dưỡng, trôi giạt khắp nơi, lắm nổi gian nan. Em vượt biên đến xứ này một thân một mình, cũng đã từng qua những tiểu bang hỏi thăm anh qua những người quen biết. Sao anh nỡ bỏ em từ ngày ấy ? Anh có quá tàn nhẫn với em không anh Tâm ? Anh tàn nhẫn lắm mà.
Tôi chua xót với những lời trách móc của Lài chỉ biết nói lời tạ lỗi, đồng thời giải bày cho Lài biết hành trình cuộc đời của tôi sau ngày tiểu đoàn rời Banmêthuột.
Nghe xong, Lài thở dài :
- Duyên số chúng ta không có, đành chấp nhận sự an bài. Chuyện cũ ngày xưa như một thoáng kỷ niệm. Không hạnh phúc bên anh em vẫn giữ tròn tiết hạnh của người đàn bà có chồng dù không chung sống nhau. Anh nhớ chứ, em đã nói..." dù có chít vành khăn tang đi chăng nữa, em vẫn mãi là vợ của anh.." Giờ này em đã làm tròn trách nhiệm làm mẹ đối với Vi Vi - Lài đổi giọng - Anh Tâm, hãy cùng em thu xếp công việc cho ổn thỏa, nhất là Vi Vi, con gái của anh. Anh đã có suy nghĩ gì chưa ?
- Anh chưa biết phải tính thế nào ?
- Em nghĩ cũng dễ thôi. Anh và chị Ngọc yêu quí Vi Vi như con ruột, còn muốn nó là con nuôi. Vi Vi yêu thương anh chị như cha mẹ. Chi bằng chúng ta hãy nói rõ chuyện cho chị Ngọc và Vi Vi biết. Em tin chắc hai người thông cảm và bằng lòng không trách cứ chúng ta điều gì, vì anh đến với em trước khi anh gặp chị Ngọc. Anh cảm thấy ổn thỏa không ?
Tôi đăm chiêu suy nghĩ :
- Chỉ còn cách phải giải quyết như thế. Ngọc và Vi Vi sẽ không phản đối vì hai người gần gũi thân mật như bóng với hình. Hy vọng mọi sự sẽ tốt đẹp.
Lài nói tiếp :
- Anh có trách nhiệm lo cho con gái mình yên bề gia thất. Em đã nhiều lần khuyên nhủ con lập gia đình, nó nhất quyết không chịu. Nó bảo lấy chồng rồi bỏ mẹ ai trông nom. Em để Vi Vi sở hửu ngôi nhà nó đang ở. Nhà đã trả dứt nợ. Vi Vi sẽ gần gũi bên vợ chồng anh. Phần em bận công việc làm ăn, khi rảnh rỗi em sẽ về thăm mọi người. Còn chuyện chúng mình...thì sao ? Anh suy nghĩ như thế nào anh Tâm ?
Hỏi rồi không để tôi trả lời, Lài nói như uất nghẹn :
- Giữa cuộc đời hôm nay anh và em hãy đối xử nhau trong tình bạn, phải như thế anh ạ, mặc dù em vẫn còn yêu anh, không ai có thể thay thế anh trong tim em. Mọi sự chung đụng gần gũi không còn nữa, nên tránh xa. Anh hãy chung thủy và giữ hạnh phúc mãi mãi với chị Ngọc. Đừng để chị ấy có điều gì nghi ngờ hoặc buồn phiền khi có sự hiện diện của em. Vi Vi cũng đã nên người, tuy nhiên tuổi trẻ vẫn còn thiếu sót, đó là trách nhiệm của anh phải lo cho con.
Bữa cơm trôi qua nhanh vì chẳng ai hứng thú gì trong việc ăn uống. Những lời nói của Lài thật chính đáng khiến tôi cảm phục và chấp nhận. Tôi nói :
- Anh sẽ thực hành đúng theo ý em nói. Anh cám ơn em. Anh đề nghị sau khi về nhà đêm nay chúng ta cùng nói cho Ngọc và Vi Vi biết chuyện của chúng mình.
- Đúng như ý em, vì vé máy bay của em chỉ còn ở lại một ngày mà thôi. Công việc buôn bán của em bề bộn, không thể thiếu vắng em.
Tôi và Lài nán lại vài phút nhắc một vài kỷ niệm ngày xưa của những ngày ở bên nhau. Trước khi ra về, không kiềm nổi lòng mình, tôi nắm chặt đôi tay Lài :
- Anh vẫn yêu em như ngày nào, mặc dầu chúng ta không sống bên nhau.
Lài nhìn tôi trong ánh mắt buồn sâu thẳm, khe khẻ rút đôi tay ra, giọng nói đầy van lơn :
- Đừng anh ..! Hết rồi ! Tất cả chỉ còn là kỷ niệm, chỉ là một thoáng hương xưa ẩn trong tiềm thức sâu thẳm mỗi người. Chúng ta hãy để nó lắng xuống yên nghỉ im ắng một góc khuất nào đó trong tâm hồn. Em đã quen sống như thế này từ lâu rồi. Anh đừng lay động khối tình cảm của em đang ngủ yên. Anh Tâm ! anh hãy nghe theo ý em một chút.
Dứt lời, Lài nhìn tôi nở nụ cười bằng lòng cho số phận đã an bài, hôn phớt nhẹ trên má tôi rồi giục :
- Thôi chúng ta về anh ạ.
Về đến nhà, Ngọc đang chờ cơm. Tôi vội ăn qua loa cho xong bữa, chờ Ngọc dọn dẹp xong tôi nói :
- Mình ra phòng khách, anh có việc cần nói với em.
Ngọc thắc mắc khi tôi mở đầu câu chuyện. Tôi kể tỉ mỉ cho Ngọc nghe tất cả sự việc từ đầu đến cuối giữa tôi và Lài, và cuộc gặp gỡ giữa hai người chiều nay, đồng thời tôi xin lỗi Ngọc mọi việc tôi đã làm. Tôi nói cho Ngọc biết Vi Vi là con ruột của tôi. Sắc mặt Ngọc tái dần qua từng lời nói của tôi. Ngọc hoảng hốt :
- Hả ? Anh nói Vi Vi là con của anh ? Có chắc không ? Anh đã suy nghĩ kỹ chưa ?
- Anh suy nghĩ chín chắn lắm rồi. Em hãy bình tâm và chấp nhận cho anh. Chuyện xảy ra trước khi anh gặp em mà. Trai gái lớn lên sôi nổi bồng bột với mối tình đầu không ai tránh khỏi kết quả phải có của nó. Anh mong em có sự rộng lượng bao dung.
Ngọc ngồi im, nét mặt đăm chiêu suy nghĩ hồi lâu nàng nói :
- Sự việc coi như đã rồi. Anh giải quyết như thế nào ?
Tôi kể lại ý kiến của Lài, và nói :
- Vi Vi là con của anh cũng là con của em, em hãy nhận vinh dự này. Anh có trách nhiệm với Vi Vi kể từ lúc này. Còn anh và Lài được xem như những người bạn. Lài và vợ chồng mình có bổn phận lo cho con.
Ngọc mĩm cười hòa dịu :
- Em không trách cứ anh điều gì. Ai cấm được thanh niên nam nữ mới lớn sôi nổi cuồng nhiệt trong những mối tình đầu trước khi lập gia đình. Còn đối với Vi Vi, em đã từng quí mến nó như con, ước muốn nó là con nuôi. Em cũng vui vẻ chấp nhận để anh vui và để chúng ta có Vi Vi trong gia đình.
Có người bấm chuông, Ngọc đứng dậy mở cửa. Vi Vi chạy ùa vào nhà đến trước mặt tôi, nét mặt tươi tỉnh :
- Ba...ba là ba của con đây. Mẹ đã kể hết cho con nghe rồi. Con vui mừng. Cho đến tuổi này, gần ba mươi năm con gái của ba mới biết mặt ba. Gọi được tiếng ba đầu tiên trong đời con thật xúc động.
Tôi vuốt tóc Vi Vi :
- Con tha lỗi cho ba và mẹ cũng vì hoàn cảnh nghiệt ngã ba đã không nuôi nấng chăm sóc con từ tấm bé. Từ nay ba sẽ chăm sóc con. Con rất ngoan hiền, ba hãnh diện với con đó, Vi Vi ạ.
Vi Vi cầm bàn tay Lài đặt vào bàn tay tôi, giọng run run :
- Con cám ơn ba mẹ đã sinh thành ra con. Giờ phút này con có đủ cha mẹ, không còn mồ côi. Hạnh phúc nhất của đứa con khi mình còn đầy đủ cha mẹ.
Vi Vi quay nhìn Ngọc, vội chạy đến ôm chầm lấy nàng thổn thức :
- Cô Ngọc...cô cũng là mẹ của con. Mẹ chấp nhận nhen mẹ. Con sẽ ở bên mẹ để được mẹ yêu thương chiều chuộng như mẹ ruột của con đã yêu thương chiều chuộng con. Con có được hai người mẹ tốt lành, nhân hậu.
Ngọc xúc động không nói được lời nào.
Lài nắm chặt hai bàn tay của Ngọc :
- Chị Ngọc, em xin chị chăm sóc anh Tâm và con Vi Vi. Em cầu mong anh chị hạnh phúc mãi bên nhau cho đến ngày cuối cùng, với Vi Vi con của anh chị. Xin chị đừng có gì nghi vấn giữa em với anh Tâm, giờ phút này hai người chỉ còn là tình bạn. Chính Vi Vi là nguồn hạnh phúc của ba người chúng ta. Ngày mai em sẽ trở lại Cali với công việc buôn bán bề bộn, khi rảnh em sẽ về thăm mọi người và lúc nào có dịp, mời anh chị dẫn Vi Vi sang bên đó vui chơi với em.
Ngọc mủi lòng :
- Chị an tâm. Em không có gì phàn nàn về anh Tâm hay chị, trái lại lòng em rất vui. Chúng ta tất cả đã gần trọn đời người, có sự hiểu biết, nên tha thứ và chấp nhận trong tình nhân ái. Điều khiến em vui nhiều là em có được Vy Vy thực sự, em yêu quý nó lắm chị Lài ạ.
Tôi cười nói :
- Anh cám ơn hai người mẹ của con gái anh. Còn Vi Vi, con là con gái của ba, từ nay con sẽ ở bên ba mẹ, ba sẽ lo tròn trách nhiệm của mõt người cha đối với con, để con sẽ không còn phải cô đơn như trước.














Thứ Sáu, 16 tháng 10, 2009

VỢ




*







*
Việc nhà Vợ có công đầu
Nấu cơm, gánh nước,rửa rau, pha trà...
Vợ là máy giặt trong nhà
Vợ là cát-sét, Vợ là tivi
Những đêm Vợ hát Chồng nghe
Lời ru xưa lại vọng về trong ta
Vợ là làn điệu dân ca
Vợ là bà Chủ, Vợ là Nhân-viên



*
Vợ là cái máy đếm tiền
Vợ là nội-lực làm nên cơ đồ
Vợ là thủ qủy, thủ kho
Vợ là hạnh phúc, ấm no trong nhà !
Vợ là vũ trụ bao la
Nhiều đìều bí ẩn mà ta chưa tường !
Khi nào giận, lúc nào thương
Sớm mưa, chiều nắng...ai lường được đâu !?



*
Vợ là một khúc sông sâu
Vợ như là cả một bầu trời xanh
Vợ là khúc nhạc tâm tình
Vợ là cây trức bên đình làm duyên
Vợ là cô Tấm thảo hiền
Vợ là cô Cám hám tiền ham chơi
Vợ là con Phật, cháu Trời
Rẽ mây bay xuống làm người Vợ ta

*

Vợ ta, ta ẳm, ta bồng
Ta yêu, ta qúi, đòng đòng trên vai
Đâu cần phải có Vợ hai
Phải không các bạn ? Đúng, Sai rõ ràng !















MÃI MÃI CỦA NHAU












Mình sẽ không mất nhau
Mãi mãi là của nhau
Không như điều ta nghĩ
Để tình mất hương vị !

Dẫu nắng mưa dãi dầu
Bên nhau bạc mái đầu
Trong cùng chung tổ ấm
Đôi tim nồng sâu đậm

Hạnh phúc vững bền lâu
Luôn dìu dắt đời nhau
Đêm Màu Hồng rực rỡ
Yêu là yêu muôn thuở...

Chúng mình luôn có nhau
Không bao giờ mất nhau
Giữa hai đầu nỗi nhớ
Có nhau từng hơi thở !

Dù cuộc đời bể dâu
Thế sự lắm thương đau
Tình mình luôn vĩnh viễn
Không gì để lay chuyển

Hôm nay và mai sau
Luân hồi vẫn bên nhau
Tàu lữ hành trần thế
Vẫn một đời ngạo nghễ.. !