Em viết cho anh trong nỗi chần chờ, do dự. Cầm viết đắn đo trước trang giấy trắng, tâm tư em chơi vơi trong những ý nghĩ vụt thoáng vụt hiện, trong tầm suy tưởng mênh mông không nắm bắt được chủ đích.
Viết gì cho anh hả anh ? Câu hỏi vẫn triền miên thăm dò, săn đón, tìm kiếm, phát hiện bao dữ kiện mà con tim đã cưu mang, ấp ủ, nuôi dưỡng kể từ lúc em biết được anh đang có mặt trên vùng đất tạm dung này. Anh vẫn còn sống. Không biết em có tin thật hay không ? Em có tin thật sự hay chỉ là ảo tưởng. Em nghĩ rằng em đang tỉnh chứ không phải em đang mơ giữa một giấc mơ. Hơn ba mươi năm rồi, mộng và thực xen kẻ, cút bắt trong tinh thần hoang lạnh, tạo cho em một nếp sống bềnh bồng như chiếc thuyền nan trôi dạt giữa biển khơi dậy sóng. Hơn ba mươi năm mỏi mòn, chai đá, tình cảm đã thui chột những ước mơ quá khứ, mang tâm trạng của một loài cỏ dại tắm hạt sương đêm.
Anh ạ ! Anh vẫn còn sống, có nghĩa là anh vẫn còn có mặt trên quả đất này. Không biết em vui hay em buồn, vì dòng nước mắt của em đã khô cạn cho những tháng năm dài nhớ thương quay quắt, cô đơn trong tiếng gọi, trống vắng trong tiếng nấc rã rời, nhạt nhòa khi hoàng hôn chiếc bóng và băng giá giữa màn sương đêm tăm tối.
Anh ạ ! Anh có cảm nhận những suy tư của em trải dài trên trang giấy trắng như những điều anh đã nghĩ về em ? Anh thường bảo em là người phụ nữ đức hạnh, thông minh, khôn ngoan, đảm đang tháo vát truớc mọi tình huống. Anh vinh danh, xưng tụng em là một nữ lưu trí thức có tầm hiểu biết, thông thạo cầm kỳ thi họa, hiểu biết khá vững vàng bộ môn văn học nghệ thuật. Anh đã yêu em và chỉ yêu em chừng đó thôi. Anh lại bảo em không cần trao dồi sắc đẹp, em vẫn đẹp, nét đẹp tự nhiên, dễ thương, dễ mến. Sắc đẹp rồi sẽ tàn, sẽ phai em ạ. Anh không muốn nó mang nét đặc thù giả tạo. Những gì tinh hoa nguyên thủy mới đáng quý, cần nâng niu, trân qúy phải không em ?
Rồi anh vẫn thường nói, em là người đàn bà có tâm hồn lãng mạn đa tình. Anh thì nói vậy và anh cho là anh yêu em cũng vì thế, vì thích hợp với anh, có nghĩa là cùng một tầng số, cùng một sở thích, một ước vọng, một đam mê.
Thú thật em có nhiều đam mê lắm anh. Từng đam mê cho từng lứa tuổi. Tuổi thơ em thích chơi những trò chơi buôn bán hàng lặt vặt. Một lần em lội xuống hồ sen hái những đóa sen đang nở thật xinh xắn, rủi ro em trượt chân chìm dưới nước sâu và anh đã ra tay cứu vớt em trong đường tơ kẻ tóc. Anh xuất hiện như một thiên thần, không ngần ngại hiểm nguy, phóng người ra giữa nước sâu trong lúc em đang ngụp lặn uống nước, miệng la ơi ới... Anh ôm vội em vào nách và lướt nhanh vào bờ. Em mệt nhừ. Em lo sợ đến bất tỉnh. Anh đặt em nằm trên thảm cỏ xanh mượt. Anh làm hô hấp nhân tạo. Có lẽ anh say sưa nhìn ngắm em lúc em hôn mê. Tuổi mười bốn cơ thể bắt đầu nẩy nở, tượng hình. Em dần dần tỉnh, mở mắt, nhìn anh trong e ấp ngượng ngùng. Em mấp máy môi mở lời cám ơn anh. Và chợt nhớ thân thể mình đang phơi bày dưới lớp áo quần mỏng ướt nhẹp. Em vội chồm dậy hai tay ôm lấy ngực, co ro, cố gắng che dấu những gì cần che dấu. Em thẹn thùng và có lẽ lúc đó mặt mủi em đỏ lừ thay vì tái xanh vì suý chết đuối. Em lẩm nhẩm hai tiếng "xin lỗi". Tuổi mười bốn ngây thơ trong trắng, em đã bắt đầu có những cảm giác ngượng ngùng e thẹn đó anh. Ông bà ta ngày xưa bảo " Nữ thập tam, nam thập lục", nhưng em còn rất khờ dại đã một lần nằm trong vòng tay anh từ dưới hồ nước sâu lên bờ. Nam nữ thọ thọ bất thân đãy anh có biết không ? Lúc ấy, anh nhìn em say đắm. Anh hỏi em thật âu yếm ngọt ngào, lời của người anh hỏi cô em gái thân thương của mình :
- Em lội xuống hồ sâu làm gì thế hả em ? Nếu không có anh đi ngang qua thì...em đã chìm dưới hồ nước sâu rồi...tội cho em..!
Em lí nhí như lời thú tội :
- Em hái hoa sen để bán đồ hàng anh ạ.
Thực vậy anh à, tuổi thơ em vẫn có những cái đam mê kỳ ngộ lắm, bắt chước người lớn bán buôn. Năm bảy đứa cùng trang lứa rủ nhau "họp chợ". Đứa bán bánh, đứa bán rau, đứa bán hàng xén, bán hoa quả...vui lắm...vui không thể tưởng. Anh biết không, thỉnh thoảng trong buổi "họp chợ" rủi có vài cậu trai cùng lứa đi ngang qua, tụi em cũng rao hàng chào mời khách ghé vào mua hàng. Các cậu ấy, ôi thôi ! cũng nghịch ngợm dễ sợ, đòi mua hết số hàng và mua luôn cả tụi em mang về nhà để ngắm. Sợ quá, tất cả ù té chạy, hàng họ lỉnh kỉnh ngổn ngang, miệng la ơi ới ! để lại sau lưng những trận cười nắc nẻ...vui đáo để...niềm vui tuổi thơ...mà có phải vui không anh ?
Anh là người nơi khác về đây trọ học. Lần đầu tiên được gặp anh, quen với anh, người thanh niên miền Trung đất cày lên sỏi đá, quanh năm gió cát mù trời. Lần gặp gở thật bất ngờ và rạng rỡ niềm vui ấy tạo trong em một dấu ấn khó quên.
Người con gái tuổi chưa tròn trăng ngây thơ giữa cuộc sống đất Thần kinh thơ mộng, đam mê miệt mài đèn sách mà tâm hồn thì đang nhen nhúm bao mộng mơ. Em mộng mơ sau lần gặp anh đó, anh biết không ? Không hiểu tại sao lại là như thế? Nói ra anh đừng cười em nhé. Cười em, em bắt đền anh, anh phải đền cho em. Em đã không nghĩ đến anh, vậy mà hình bóng, tiếng nói, nụ cười và nhất là đôi mắt anh nhìn ngắm em thật dịu dàng âu yếm cứ hiện diện trong trí nhớ. Không phải em yêu anh đâu nhé. Anh đừng nghĩ thế. Tuổi mười bốn làm gì biết yêu anh nhỉ ? Không biết yêu lại cứ nhớ, cứ nghĩ đến người ta thì gọi là gì em chẳng còn hiểu nữa. Thì thôi, cứ nói là nhớ đi, nhớ anh thật đó. Được không anh ? Nhớ ơn anh đã cứu em, nếu không thì em đã bị chết đuối dưới hồ nước sâu dạo nọ. Nếu không có anh thì em đâu còn nữa trên đời này để hôm nay ngồi đây viết cho anh những dòng tâm sự thân thương anh nhỉ !
Nhớ ơn cứu em thật cao dày ! Anh đã cứu em sống để em có được mùa xuân tuổi ngọc, để em có những gì mà mình đang có trong tầm tay và để cho đời em có được một tình yêu chung thủy, một mái ấm gia đình bé nhỏ, một cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn mà con người sinh ra đều phải có.
Nhớ ơn cứu em thấm sâu vào tim óc, từng huyết quản, em đã cảm nhận một nghĩa tình tươi mát nõn nà, một tình cảm mượt mà nơi anh, người trai nghĩa khí của vùng đất miền thùy dương cát trắng xa xôi !
Những năm sau đó ở cấp Trung học chúng mình vẫn thỉnh thoảng gặp nhau trong những cuộc hẹn cuối tuần. Tuổi mười bảy, mười tám bẻ gảy sừng trâu sung mãn nét xuân thì, trạng thái trong người có những biến đổi khác thường. Em cảm thấy hình như mình thích làm dáng, làm điệu để cho anh ngắm, thích tâm tình riêng tư, thích làm nũng, dỗi hờn, để được anh vuốt ve, dỗ dành, chìu chuộng... Như vậy, có phải em hư lắm phải không anh ? Lớn rồi, mà hư như thế là không được đâu, hễ cứ đụng một chút là hờn mát, là dỗi hờn, là khóc nhè...ai mà chịu nỗi hả anh ? Vậy mà anh đã chịu đựng được với em những lần như thế. Anh giỏi lắm ! Em cảm thấy thương anh. Điều ấy anh nào có biết ? Có lần anh hẹn em đi dạo thuyền trên sông Hương nhưng em không thích muốn vào rạp ciné, anh tỏ ý không được vui, em ghét bỏ ra về, lánh mặt anh cả mấy tuần lễ, đã
khiến anh mất ăn, mất ngủ, chạy đôn chạy đáo tìm em. Cứ thế, mỗi buổi chiều là đứng trước cổng trường chờ giờ tan học để được gặp em mà van xin, mà xin lỗi. Được thể, em càng làm cao, kênh kiệu...và có ý nghĩ là...đếch cần anh nữa. Anh ạ, anh có ghét em không ? Thật sự là không cần đến anh, không cần đến sự van lơn, xin lỗi của anh. Ai bảo anh không chiều ý em một tí...có được không nào ? Giây phút ấy, em cảm thấy "cái tôi" trong người em bự lắm, bự hơn cả mặt trăng, mặt trời anh ạ ! Ghê như thế đó. Em muốn mình phải là kẻ thắng cuộc và khi thắng cuộc mới biết thương hại đối phương, nên em đã thông cảm làm lành với anh và lòng em tràn ngập yêu thương anh...! Cũng vì em được sống trong một gia đình mà mọi người đều nuông chiều em, nên em sinh "tệ" như thế đó anh ạ. Đừng buồn, giận em, trách em nhen anh !
Những năm sau này và ngay bây giờ em đã giảm bớt "tật xấu"ấy của em. Giảm bớt đối với người khác, và cũng tại vì không có anh bên cạnh em. Đó là vũ khí lợi hại để em "hành hạ" anh mà anh không biết sao ? Ai bảo anh yêu em để em "hành hạ"anh hả anh ? Mà rồi anh cũng đã thú nhận với em là được yêu em, anh sẽ lo toan tất cả công việc, em không phải làm gì cả. Nấu cơm. Rửa chén. Giặt giũ. Quét nhà. Thay tả. Cho con bú...vân vân và vân vân...tất cả. Anh còn bảo không phải "chồng tôi, vợ chúa - vợ bảo, chồng vâng" đâu nhé, mà chỉ tại vì anh không muốn em làm nhiều công việc. Em phải là một đóa hoa xinh đẹp, tươi mát, dịu dàng được đặt vào chiếc lọ thủy tinh trong suốt đầy nước luôn tươi sắc thắm để cho anh nhìn, anh ngắm say sưa...em chịu hôn ?
Nói là nói vậy, chứ chưa bao giờ em "hành hạ" anh điều gì, vì chúng ta chưa sống chung bên nhau phải không anh ? Anh biết không, bởi trách nhiệm cao quý của người phụ nữ Á Đông trong mỗi gia đình Việt Nam không cho phép em hành xử như vậy. Thảng, nếu có thì cũng chỉ là cợt đùa với anh giây phút cho vui, hơn nữa cũng để nhìn ngắm người mà em đã hết dạ yêu thương nhất đời của em trong trạng thái vật vã mọi tình huống cuộc sống. Nói thế, anh có ghét em không ? Có lẽ là không, phải không anh ? Vì chắc chắn là anh lo em lại phải làm nũng, dỗi hờn hay khóc nhè với anh. Đã vậy anh còn khẳng định với em rằng anh có tài dỗ dành, âu yếm, vuốt ve...nếu lỡ...rủi...bị em trở chứng. Anh có nhiều cách, em đừng lo. Mai này sống chung với nhau em sẽ nhận ra điều đó, có nghĩa là lúc nào cũng phải nuông chiều cho vừa ý em, em có thích không ?
Anh vẫn nhớ đãy chứ ? Mình đã yêu nhau hơn bảy năm trong say đắm của lứa tuổi học trò đầy mộng mơ, không gì lay chuyển nổi tình yêu của chúng mình anh nhỉ ! và cùng hẹn hò qua hết mấy năm đại học là hai đứa sẽ làm lễ cưới. Lễ cưới của chúng mình phải bề thế, trang trọng. Mình sẽ mời hết bạn bè đến dự cho thật đông, để tụi nó nể mặt. Em bảo sau đó là mình đi hưởng tuần trăng mật nhen anh. Anh thích không ? Anh cãi lại không phải là tuần mà là năm, một năm, rồi hai năm trăng mật để hưởng trọn tình yêu của chúng mình thật sung mãn. Nghe anh nói, em bật cười và mắng yêu anh, là anh quá tham lam. Anh tham lam vô kể. Hai năm trăng mật mặn nồng là con mình đã giáp ba tơi (thôi nôi) anh ạ ! Em lại trở thành gái một con đầy đặn, sởn sơ, trông mòn con mắt, anh có thích không và càng yêu em nhiều không ?
Vậy mà năm ấy là mùa Hè đỏ lửa, chiến trường sôi động, Đất Nước cần thêm nhân lực, anh giã từ mái trường thân yêu, vội làm lễ hỏi kết hợp tình yêu tiến đến hôn nhân, tạo dấu ấn cho hai tâm hồn cùng chung điểm tựa, anh lên đường nhập ngũ, hẹn ra trường, về đơn vị sẽ làm lễ cưới em.
Tình yêu anh, tình yêu Đất Nước thời ly loạn trong cân bằng, em chấp nhận đợi chờ trong thời buổi " Thuở trời đất nỗi cơn gió bụi, Khách má hồng nhiều nổi truân chuyên..." (CPN). Em can đảm chấp nhận sự xa cách anh trong thương nhớ vời vợi từng năm tháng. Em cố gắng tập nhẫn nại, chịu đựng mọi tình huống vắng anh trong cuộc sống. Em như đang chơi vơi giữa tâm trạng người chinh phụ ngóng đợi chồng trở về từ biên cương khói lửa từng đêm"Thiếp trong cánh cửa, chàng ngoài chân mây.."
Em lo sợ mình sẽ hóa đá vì nổi ám ảnh " Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi" quay quắt trong em. Từng thời gian mỏi mòn trông ngóng " Bao nhiêu năm bồng con đứng đợi chồng về" để mà " Người biến thành tượng đá ôm con - Người trông chồng còn đứng cô đơn", mặc dù em vẫn chưa có con với anh, anh ạ ! Em sợ lắm anh ơi ! Em sợ những rủi ro, cay đắng, bất hạnh cho đời..! Anh nào có biết.
Tuy mới làm lễ hỏi, nhưng em cảm nghiệm bản khế ước tình yêu đã được ký kết từ muôn đời, cuộc sống hôn nhân, gia đình tràn trề hạnh phúc trong một mái ấm gia đình bên cạnh các con thơ ngoan ngoản dễ thương được sự bảo bọc chăm sóc của anh, người chồng, người cha tôn quý và kính yêu. Chúng mình sống bên nhau yêu thương nhau trọn đời. Hạnh phúc không anh ? Anh có thích không ? Chúng ta đã có những ước vọng mà anh thường kể lể với em. Một hạnh phúc tuyệt vời và vô vàn trân quý anh ạ !
Những mơ ước và sự cảm nghiệm em chưa bao giờ nắm bắt được trong tầm tay mình. Có phải em là kẻ bất hạnh nhất không anh ? Chỉ là ước mơ nhỏ bé nhất của con người mà vẫn không thực hiện được. Em đâu ngờ ngày tạm chia tay, anh từ giả mái trường và gia đình để vào quân ngũ lại là lần chia tay duy nhất và cuối cùng trong đời. Ngày anh ra trường không kịp về thăm em, thăm nhà, phải ra ngay đơn vị và dự trận đánh ngay trong đêm hôm đó. Đơn vị anh đã bị địch vây hãm và tràn ngập. Những ngày sau đó, anh được ghi nhận mất tích. Em không tin đó là sự thật. Một sự thật hết sức phũ phàng, nghiệt ngã. Em mơ ước và cầu xin ơn Trên hộ trì cho anh có thể đang bị lạc lối trong lúc địch truy kích, và anh đang trên đường tìm về. Cho dù một tháng, hai tháng hay lâu hơn nữa anh cũng sẽ trở về, về với em, về với gia đình, cha mẹ, anh chị em, chú bác cô dì. Về để chúng ta tổ chức đám cưới và chung xây mái ấm gia đình. ‘’Anh không chết đâu anh’’ em tin như vậy. Em đi xin xâm, xem quẻ và tất cả đã ứng nghiệm trong sự bình an cho anh. Anh không chết, và nhất định anh vẫn còn sống. Cho dầu anh có bị thương cũng có ngày anh sẽ trở về với em trong mái ấm gia đình . Em tin. Em vững vàng tin. Niềm tin trong đợi chờ theo từng năm tháng. Điều mơ ước như ước mơ của chúng mình rực rỡ trong tình yêu mong sao trở thành hiện thực. Vậy mà em cảm nhận một sự hụt hẩng từng năm tháng dài vật vã trên mái tóc nhạt nhòa, trên đôi vai gầy chĩu nặng, luống thời gian xác xơ tuổi ngọc đọa đầy khắc nghiệt.
Đời có những nghịch lý xảy ra thiêu đốt, tiêu diệt nguồn mơ ước và mầm sống con người. Những ước mơ, thèm khát, những dự tính, hoài bão không theo ý muốn tồn tại, trong lúc bất hạnh, trái ngang không ngừng đối tác cuộc sống an bình của chúng ta anh ạ !
Tháng năm đường dài tiếp nối trên từng bước tìm kiếm, hỏi han, hình ảnh anh vẫn chim trời cá nước. Em đã bị choáng ngộp triền miên trong đau thương rã rời, trong nỗi nhớ thương dằn vặt tím cả tâm cang, trong từng giấc ngủ chập chờn đầy ác mộng. Anh có hiểu cho em không ? Có phải em được me sinh ra để phải khổ ? Khổ vì anh ? Vì tình yêu của chúng mình ? Vì hôn nhân ? Vì gia đình ? Vì phải sinh con đẻ cái truyền tử lưu tôn có ích cho gia đình và Đất Nước ? Anh nghĩ sao ?! Có đúng vậy không anh, hay vì...điều gì khác ? Nếu cho là không đúng thì có lẽ em khổ vì Đất Nước, vì chiến tranh gây ra bởi tự ái và tham vọng con người ? Đấy ! Em bị dằn vặt, bị thao thức, trăn trở... khiến cho lòng em luôn bị nhức nhối, tâm thần bị đầy đọa, hụt hẩng trong những năm tháng vắng anh.
Ngày trước, anh vẫn nói với em, anh không bao giờ để cho em cực nhọc, đau khổ. Cực nhọc thể xác, đau khổ tinh thần. Anh mãi mãi gieo trồng mùa Xuân trong em suốt cuộc đời. Em là nguồn suối trong mát, con chúng ta là đàn chim non líu lo tiếng hót trên cành cây xanh lá, để mãi mãi mái ấm gia đình là một thiên đàng trần thế. Thích lắm anh à ! Hạnh phúc tuyệt vời ! Em cám ơn anh ! Em trân quý anh ! Anh là tất cả của em ! Anh là người đàn ông hoàn thoàn thuộc về em. Không ai có quyền chiếm giữ tư hửu. Vậy mà...tất cả không được đâu anh ạ ! Trong hoàn cảnh này có phải em ích kỷ, và thiển cận không anh ? Nếu có vậy, thì em cũng đành chịu. Và em không thể làm gì khác anh ạ ! Bởi số phận em. Bởi cơ trời, ách nước. Bởi em yêu anh, yêu điên cuồng nghiệt ngã...và bởi...bởi...điều gì mà em không còn hơi sức để nghĩ đến được nữa anh ạ !
Em hư lắm anh ạ.Tuổi thơ em mắc tật hờn mát, làm nũng, giận hờn vu vơ. Ai làm gì không vừa ý là em khóc nhè...khóc để cho có người dỗ dành, vuốt ve, xin lỗi...Tuổi trưởng thành em đã mất đà trong cuộc sống, nảy sinh ích kỷ, thiển cận... để không muốn cái tư hửu của mình vuột khỏi tầm tay. Anh tha thứ cho em nhé. Em hư lắm đó. Anh có hiểu cho em không ?
Ngày tháng trôi qua là chứng nhân cho tuổi thanh xuân tàn úa trong mỏi mòn trông đợi. Em đã già người trước tuổi. Em sợ hãi né tránh như chạy trốn trước những tình cảm mời gọi của người đời. Đời người con gái chỉ một lần yêu và duy nhất một lần xuất giá. Em sợ lắm anh ạ ! Cho đến lúc giặc giã tràn vào. Đất Nước nghiêng ngửa tang thương. Gia cang tan nát. Ba mươi tháng tư bảy lăm phũ chụp vùng trời uất hận lên dãi đất sinh tồn của miền Nam Đất Nước. Nhà cửa em tan nát, ba me em không còn nữa vì những trái phá, đạn bom của lũ người bên kia gởi đến. Em cô đơn lạc loài giữa rừng người tháo chạy hàng hàng, lớp lớp tiếp nối không ngừng từ cao nguyên, đến miền Trung vào tận Saigon...Em bơ vơ lạc lõng, tay không chân rời choáng ngợp. Con người vứt bỏ tài sản, nhà cửa thoát thân cứu lấy mạng sống. Từng đoàn, từng đoàn ngày đêm không ngớt. Súng đạn hoành hành tự do vung vít. Sự dã man, tàn ác, bắn giết được ngự trị ào ạt khắp nơi. Xác người gục ngã trên bờ, dưới nước thoả mãn tham vọng thấp hèn. Nhà cửa điêu tàn trong khói lửa reo vui theo âm thanh khóc lóc vang tận trời xanh của bao sinh linh vô tội.
Thế là hết anh ạ ! Chấm dứt tất cả rồi ! Em hôn mê khờ khạo đến điếng người trong cảnh lửa bỏng dầu sôi, trong những màn chém giết tràn lan trên mọi nẻo đường chạy loạn. Tuy vậy, ngay lúc đó, vẫn có những giây phút em nghĩ đến anh và tự khẳng định rằng không còn gì nữa ! Hết rồi ! Chấm dứt tất cả !! Anh đã không còn nữa. Trên thế gian này anh đã vĩnh biệt ra đi về cõi vĩnh hằng. Em chấp tay cầu nguyện Đất Trời thương xót đến hai đứa mình trong cùng ý nghĩ chung anh ạ !! Và trong hơi gió thoảng, em nhắn gởi về anh tấm lòng son sắt " Chờ nhau nhé, mãi nghìn sau !!" anh ơi !! Ghi nhớ lấy nhen anh...!!
Thời gian qua mau chất chồng tuổi tác, lẻ loi, đơn độc, phấn son không buồn trang điểm, gác lại, đợi chờ kể từ lúc vắng anh. Giặc đến, nhà tan cửa nát, gia đình mất mát. Em bị cuốn hút theo dòng đời chuyển đổi để đến được bến bờ tự do như một trốn chạy, bỏ lại sau lưng bao kỷ niệm đã thấm sâu vào tim óc. Miền đất tạm dung, một thân, một mình thật xa lạ, thật khó khăn, gian truân cùng cực. Em cố phấn đãu trong cuộc đổi đời. Đã hơn ba mươi năm rồi phải không anh ? Vậy mà em vẫn tưởng như cuộc đời son trẻ, tình yêu hương hoa của chúng mình vừa mới hiện thực ngày hôm qua. Không còn gì hơn nữa, em chấp nhận cho số phận mình đã được an bài trong nghiệt ngã, trong thân phận của một quả phụ chưa hề chít lên đầu vành khăn tang trắng ! Nhưng lòng em, trong tim em vẫn đã hằn sâu hình ảnh thân thương của anh mãi mãi và bất diệt...
Anh ạ ! dường như một phép lạ đột nhiên giúp em nhìn thấy được anh qua màn ảnh truyền hình trong một khoảng khắc, rồi sau đó không lâu em đã được đọc tên anh trên một trang báo. Em thấp thỏm vui mừng trong ngờ vực. Em cảm nhận trong suy đoán lý lẽ để tạo cho mình một xác tín. Nhưng dù sự việc có là hư hư thực thực em vẫn cố bám víu như kẻ đang sắp chết đuối giữa dòng nước sâu vớ được chiếc phao.
Anh ơi ! Anh có hiểu cho em không ? Kể từ đó, trong ngôi nhà thanh vắng, lẻ loi, từng đêm, từng đêm khuya thao thức, em lầm lũi một mình tại bàn viết trước trang giấy trắng... Em đã khóc ! đã khóc thật nhiều cho dòng đời ngang trái, cho những dòng chữ viết miệt mài nhắn gởi, cho những mơ ước dồn dập, ẩn hiện, cút bắt, chập chờn như bọt nước trong mùa nước lũ.
Bên ngoài trời đêm khuya qua khung cửa kính mờ sương, trời đất thẩm đen, thấm lạnh hơi sương. Những giọt sương đêm rơi đọng lấp lánh trên cành cây ngọn cỏ, tan biến nhạt nhòa ướt sũng như dòng lệ đang rơi nhòe nhẹt trên trang giấy trắng trước mặt em, anh ạ !...(http://maylangdu-vnfl.blogspot.com)
Viết gì cho anh hả anh ? Câu hỏi vẫn triền miên thăm dò, săn đón, tìm kiếm, phát hiện bao dữ kiện mà con tim đã cưu mang, ấp ủ, nuôi dưỡng kể từ lúc em biết được anh đang có mặt trên vùng đất tạm dung này. Anh vẫn còn sống. Không biết em có tin thật hay không ? Em có tin thật sự hay chỉ là ảo tưởng. Em nghĩ rằng em đang tỉnh chứ không phải em đang mơ giữa một giấc mơ. Hơn ba mươi năm rồi, mộng và thực xen kẻ, cút bắt trong tinh thần hoang lạnh, tạo cho em một nếp sống bềnh bồng như chiếc thuyền nan trôi dạt giữa biển khơi dậy sóng. Hơn ba mươi năm mỏi mòn, chai đá, tình cảm đã thui chột những ước mơ quá khứ, mang tâm trạng của một loài cỏ dại tắm hạt sương đêm.
Anh ạ ! Anh vẫn còn sống, có nghĩa là anh vẫn còn có mặt trên quả đất này. Không biết em vui hay em buồn, vì dòng nước mắt của em đã khô cạn cho những tháng năm dài nhớ thương quay quắt, cô đơn trong tiếng gọi, trống vắng trong tiếng nấc rã rời, nhạt nhòa khi hoàng hôn chiếc bóng và băng giá giữa màn sương đêm tăm tối.
Anh ạ ! Anh có cảm nhận những suy tư của em trải dài trên trang giấy trắng như những điều anh đã nghĩ về em ? Anh thường bảo em là người phụ nữ đức hạnh, thông minh, khôn ngoan, đảm đang tháo vát truớc mọi tình huống. Anh vinh danh, xưng tụng em là một nữ lưu trí thức có tầm hiểu biết, thông thạo cầm kỳ thi họa, hiểu biết khá vững vàng bộ môn văn học nghệ thuật. Anh đã yêu em và chỉ yêu em chừng đó thôi. Anh lại bảo em không cần trao dồi sắc đẹp, em vẫn đẹp, nét đẹp tự nhiên, dễ thương, dễ mến. Sắc đẹp rồi sẽ tàn, sẽ phai em ạ. Anh không muốn nó mang nét đặc thù giả tạo. Những gì tinh hoa nguyên thủy mới đáng quý, cần nâng niu, trân qúy phải không em ?
Rồi anh vẫn thường nói, em là người đàn bà có tâm hồn lãng mạn đa tình. Anh thì nói vậy và anh cho là anh yêu em cũng vì thế, vì thích hợp với anh, có nghĩa là cùng một tầng số, cùng một sở thích, một ước vọng, một đam mê.
Thú thật em có nhiều đam mê lắm anh. Từng đam mê cho từng lứa tuổi. Tuổi thơ em thích chơi những trò chơi buôn bán hàng lặt vặt. Một lần em lội xuống hồ sen hái những đóa sen đang nở thật xinh xắn, rủi ro em trượt chân chìm dưới nước sâu và anh đã ra tay cứu vớt em trong đường tơ kẻ tóc. Anh xuất hiện như một thiên thần, không ngần ngại hiểm nguy, phóng người ra giữa nước sâu trong lúc em đang ngụp lặn uống nước, miệng la ơi ới... Anh ôm vội em vào nách và lướt nhanh vào bờ. Em mệt nhừ. Em lo sợ đến bất tỉnh. Anh đặt em nằm trên thảm cỏ xanh mượt. Anh làm hô hấp nhân tạo. Có lẽ anh say sưa nhìn ngắm em lúc em hôn mê. Tuổi mười bốn cơ thể bắt đầu nẩy nở, tượng hình. Em dần dần tỉnh, mở mắt, nhìn anh trong e ấp ngượng ngùng. Em mấp máy môi mở lời cám ơn anh. Và chợt nhớ thân thể mình đang phơi bày dưới lớp áo quần mỏng ướt nhẹp. Em vội chồm dậy hai tay ôm lấy ngực, co ro, cố gắng che dấu những gì cần che dấu. Em thẹn thùng và có lẽ lúc đó mặt mủi em đỏ lừ thay vì tái xanh vì suý chết đuối. Em lẩm nhẩm hai tiếng "xin lỗi". Tuổi mười bốn ngây thơ trong trắng, em đã bắt đầu có những cảm giác ngượng ngùng e thẹn đó anh. Ông bà ta ngày xưa bảo " Nữ thập tam, nam thập lục", nhưng em còn rất khờ dại đã một lần nằm trong vòng tay anh từ dưới hồ nước sâu lên bờ. Nam nữ thọ thọ bất thân đãy anh có biết không ? Lúc ấy, anh nhìn em say đắm. Anh hỏi em thật âu yếm ngọt ngào, lời của người anh hỏi cô em gái thân thương của mình :
- Em lội xuống hồ sâu làm gì thế hả em ? Nếu không có anh đi ngang qua thì...em đã chìm dưới hồ nước sâu rồi...tội cho em..!
Em lí nhí như lời thú tội :
- Em hái hoa sen để bán đồ hàng anh ạ.
Thực vậy anh à, tuổi thơ em vẫn có những cái đam mê kỳ ngộ lắm, bắt chước người lớn bán buôn. Năm bảy đứa cùng trang lứa rủ nhau "họp chợ". Đứa bán bánh, đứa bán rau, đứa bán hàng xén, bán hoa quả...vui lắm...vui không thể tưởng. Anh biết không, thỉnh thoảng trong buổi "họp chợ" rủi có vài cậu trai cùng lứa đi ngang qua, tụi em cũng rao hàng chào mời khách ghé vào mua hàng. Các cậu ấy, ôi thôi ! cũng nghịch ngợm dễ sợ, đòi mua hết số hàng và mua luôn cả tụi em mang về nhà để ngắm. Sợ quá, tất cả ù té chạy, hàng họ lỉnh kỉnh ngổn ngang, miệng la ơi ới ! để lại sau lưng những trận cười nắc nẻ...vui đáo để...niềm vui tuổi thơ...mà có phải vui không anh ?
Anh là người nơi khác về đây trọ học. Lần đầu tiên được gặp anh, quen với anh, người thanh niên miền Trung đất cày lên sỏi đá, quanh năm gió cát mù trời. Lần gặp gở thật bất ngờ và rạng rỡ niềm vui ấy tạo trong em một dấu ấn khó quên.
Người con gái tuổi chưa tròn trăng ngây thơ giữa cuộc sống đất Thần kinh thơ mộng, đam mê miệt mài đèn sách mà tâm hồn thì đang nhen nhúm bao mộng mơ. Em mộng mơ sau lần gặp anh đó, anh biết không ? Không hiểu tại sao lại là như thế? Nói ra anh đừng cười em nhé. Cười em, em bắt đền anh, anh phải đền cho em. Em đã không nghĩ đến anh, vậy mà hình bóng, tiếng nói, nụ cười và nhất là đôi mắt anh nhìn ngắm em thật dịu dàng âu yếm cứ hiện diện trong trí nhớ. Không phải em yêu anh đâu nhé. Anh đừng nghĩ thế. Tuổi mười bốn làm gì biết yêu anh nhỉ ? Không biết yêu lại cứ nhớ, cứ nghĩ đến người ta thì gọi là gì em chẳng còn hiểu nữa. Thì thôi, cứ nói là nhớ đi, nhớ anh thật đó. Được không anh ? Nhớ ơn anh đã cứu em, nếu không thì em đã bị chết đuối dưới hồ nước sâu dạo nọ. Nếu không có anh thì em đâu còn nữa trên đời này để hôm nay ngồi đây viết cho anh những dòng tâm sự thân thương anh nhỉ !
Nhớ ơn cứu em thật cao dày ! Anh đã cứu em sống để em có được mùa xuân tuổi ngọc, để em có những gì mà mình đang có trong tầm tay và để cho đời em có được một tình yêu chung thủy, một mái ấm gia đình bé nhỏ, một cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn mà con người sinh ra đều phải có.
Nhớ ơn cứu em thấm sâu vào tim óc, từng huyết quản, em đã cảm nhận một nghĩa tình tươi mát nõn nà, một tình cảm mượt mà nơi anh, người trai nghĩa khí của vùng đất miền thùy dương cát trắng xa xôi !
Những năm sau đó ở cấp Trung học chúng mình vẫn thỉnh thoảng gặp nhau trong những cuộc hẹn cuối tuần. Tuổi mười bảy, mười tám bẻ gảy sừng trâu sung mãn nét xuân thì, trạng thái trong người có những biến đổi khác thường. Em cảm thấy hình như mình thích làm dáng, làm điệu để cho anh ngắm, thích tâm tình riêng tư, thích làm nũng, dỗi hờn, để được anh vuốt ve, dỗ dành, chìu chuộng... Như vậy, có phải em hư lắm phải không anh ? Lớn rồi, mà hư như thế là không được đâu, hễ cứ đụng một chút là hờn mát, là dỗi hờn, là khóc nhè...ai mà chịu nỗi hả anh ? Vậy mà anh đã chịu đựng được với em những lần như thế. Anh giỏi lắm ! Em cảm thấy thương anh. Điều ấy anh nào có biết ? Có lần anh hẹn em đi dạo thuyền trên sông Hương nhưng em không thích muốn vào rạp ciné, anh tỏ ý không được vui, em ghét bỏ ra về, lánh mặt anh cả mấy tuần lễ, đã
khiến anh mất ăn, mất ngủ, chạy đôn chạy đáo tìm em. Cứ thế, mỗi buổi chiều là đứng trước cổng trường chờ giờ tan học để được gặp em mà van xin, mà xin lỗi. Được thể, em càng làm cao, kênh kiệu...và có ý nghĩ là...đếch cần anh nữa. Anh ạ, anh có ghét em không ? Thật sự là không cần đến anh, không cần đến sự van lơn, xin lỗi của anh. Ai bảo anh không chiều ý em một tí...có được không nào ? Giây phút ấy, em cảm thấy "cái tôi" trong người em bự lắm, bự hơn cả mặt trăng, mặt trời anh ạ ! Ghê như thế đó. Em muốn mình phải là kẻ thắng cuộc và khi thắng cuộc mới biết thương hại đối phương, nên em đã thông cảm làm lành với anh và lòng em tràn ngập yêu thương anh...! Cũng vì em được sống trong một gia đình mà mọi người đều nuông chiều em, nên em sinh "tệ" như thế đó anh ạ. Đừng buồn, giận em, trách em nhen anh !
Những năm sau này và ngay bây giờ em đã giảm bớt "tật xấu"ấy của em. Giảm bớt đối với người khác, và cũng tại vì không có anh bên cạnh em. Đó là vũ khí lợi hại để em "hành hạ" anh mà anh không biết sao ? Ai bảo anh yêu em để em "hành hạ"anh hả anh ? Mà rồi anh cũng đã thú nhận với em là được yêu em, anh sẽ lo toan tất cả công việc, em không phải làm gì cả. Nấu cơm. Rửa chén. Giặt giũ. Quét nhà. Thay tả. Cho con bú...vân vân và vân vân...tất cả. Anh còn bảo không phải "chồng tôi, vợ chúa - vợ bảo, chồng vâng" đâu nhé, mà chỉ tại vì anh không muốn em làm nhiều công việc. Em phải là một đóa hoa xinh đẹp, tươi mát, dịu dàng được đặt vào chiếc lọ thủy tinh trong suốt đầy nước luôn tươi sắc thắm để cho anh nhìn, anh ngắm say sưa...em chịu hôn ?
Nói là nói vậy, chứ chưa bao giờ em "hành hạ" anh điều gì, vì chúng ta chưa sống chung bên nhau phải không anh ? Anh biết không, bởi trách nhiệm cao quý của người phụ nữ Á Đông trong mỗi gia đình Việt Nam không cho phép em hành xử như vậy. Thảng, nếu có thì cũng chỉ là cợt đùa với anh giây phút cho vui, hơn nữa cũng để nhìn ngắm người mà em đã hết dạ yêu thương nhất đời của em trong trạng thái vật vã mọi tình huống cuộc sống. Nói thế, anh có ghét em không ? Có lẽ là không, phải không anh ? Vì chắc chắn là anh lo em lại phải làm nũng, dỗi hờn hay khóc nhè với anh. Đã vậy anh còn khẳng định với em rằng anh có tài dỗ dành, âu yếm, vuốt ve...nếu lỡ...rủi...bị em trở chứng. Anh có nhiều cách, em đừng lo. Mai này sống chung với nhau em sẽ nhận ra điều đó, có nghĩa là lúc nào cũng phải nuông chiều cho vừa ý em, em có thích không ?
Anh vẫn nhớ đãy chứ ? Mình đã yêu nhau hơn bảy năm trong say đắm của lứa tuổi học trò đầy mộng mơ, không gì lay chuyển nổi tình yêu của chúng mình anh nhỉ ! và cùng hẹn hò qua hết mấy năm đại học là hai đứa sẽ làm lễ cưới. Lễ cưới của chúng mình phải bề thế, trang trọng. Mình sẽ mời hết bạn bè đến dự cho thật đông, để tụi nó nể mặt. Em bảo sau đó là mình đi hưởng tuần trăng mật nhen anh. Anh thích không ? Anh cãi lại không phải là tuần mà là năm, một năm, rồi hai năm trăng mật để hưởng trọn tình yêu của chúng mình thật sung mãn. Nghe anh nói, em bật cười và mắng yêu anh, là anh quá tham lam. Anh tham lam vô kể. Hai năm trăng mật mặn nồng là con mình đã giáp ba tơi (thôi nôi) anh ạ ! Em lại trở thành gái một con đầy đặn, sởn sơ, trông mòn con mắt, anh có thích không và càng yêu em nhiều không ?
Vậy mà năm ấy là mùa Hè đỏ lửa, chiến trường sôi động, Đất Nước cần thêm nhân lực, anh giã từ mái trường thân yêu, vội làm lễ hỏi kết hợp tình yêu tiến đến hôn nhân, tạo dấu ấn cho hai tâm hồn cùng chung điểm tựa, anh lên đường nhập ngũ, hẹn ra trường, về đơn vị sẽ làm lễ cưới em.
Tình yêu anh, tình yêu Đất Nước thời ly loạn trong cân bằng, em chấp nhận đợi chờ trong thời buổi " Thuở trời đất nỗi cơn gió bụi, Khách má hồng nhiều nổi truân chuyên..." (CPN). Em can đảm chấp nhận sự xa cách anh trong thương nhớ vời vợi từng năm tháng. Em cố gắng tập nhẫn nại, chịu đựng mọi tình huống vắng anh trong cuộc sống. Em như đang chơi vơi giữa tâm trạng người chinh phụ ngóng đợi chồng trở về từ biên cương khói lửa từng đêm"Thiếp trong cánh cửa, chàng ngoài chân mây.."
Em lo sợ mình sẽ hóa đá vì nổi ám ảnh " Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi" quay quắt trong em. Từng thời gian mỏi mòn trông ngóng " Bao nhiêu năm bồng con đứng đợi chồng về" để mà " Người biến thành tượng đá ôm con - Người trông chồng còn đứng cô đơn", mặc dù em vẫn chưa có con với anh, anh ạ ! Em sợ lắm anh ơi ! Em sợ những rủi ro, cay đắng, bất hạnh cho đời..! Anh nào có biết.
Tuy mới làm lễ hỏi, nhưng em cảm nghiệm bản khế ước tình yêu đã được ký kết từ muôn đời, cuộc sống hôn nhân, gia đình tràn trề hạnh phúc trong một mái ấm gia đình bên cạnh các con thơ ngoan ngoản dễ thương được sự bảo bọc chăm sóc của anh, người chồng, người cha tôn quý và kính yêu. Chúng mình sống bên nhau yêu thương nhau trọn đời. Hạnh phúc không anh ? Anh có thích không ? Chúng ta đã có những ước vọng mà anh thường kể lể với em. Một hạnh phúc tuyệt vời và vô vàn trân quý anh ạ !
Những mơ ước và sự cảm nghiệm em chưa bao giờ nắm bắt được trong tầm tay mình. Có phải em là kẻ bất hạnh nhất không anh ? Chỉ là ước mơ nhỏ bé nhất của con người mà vẫn không thực hiện được. Em đâu ngờ ngày tạm chia tay, anh từ giả mái trường và gia đình để vào quân ngũ lại là lần chia tay duy nhất và cuối cùng trong đời. Ngày anh ra trường không kịp về thăm em, thăm nhà, phải ra ngay đơn vị và dự trận đánh ngay trong đêm hôm đó. Đơn vị anh đã bị địch vây hãm và tràn ngập. Những ngày sau đó, anh được ghi nhận mất tích. Em không tin đó là sự thật. Một sự thật hết sức phũ phàng, nghiệt ngã. Em mơ ước và cầu xin ơn Trên hộ trì cho anh có thể đang bị lạc lối trong lúc địch truy kích, và anh đang trên đường tìm về. Cho dù một tháng, hai tháng hay lâu hơn nữa anh cũng sẽ trở về, về với em, về với gia đình, cha mẹ, anh chị em, chú bác cô dì. Về để chúng ta tổ chức đám cưới và chung xây mái ấm gia đình. ‘’Anh không chết đâu anh’’ em tin như vậy. Em đi xin xâm, xem quẻ và tất cả đã ứng nghiệm trong sự bình an cho anh. Anh không chết, và nhất định anh vẫn còn sống. Cho dầu anh có bị thương cũng có ngày anh sẽ trở về với em trong mái ấm gia đình . Em tin. Em vững vàng tin. Niềm tin trong đợi chờ theo từng năm tháng. Điều mơ ước như ước mơ của chúng mình rực rỡ trong tình yêu mong sao trở thành hiện thực. Vậy mà em cảm nhận một sự hụt hẩng từng năm tháng dài vật vã trên mái tóc nhạt nhòa, trên đôi vai gầy chĩu nặng, luống thời gian xác xơ tuổi ngọc đọa đầy khắc nghiệt.
Đời có những nghịch lý xảy ra thiêu đốt, tiêu diệt nguồn mơ ước và mầm sống con người. Những ước mơ, thèm khát, những dự tính, hoài bão không theo ý muốn tồn tại, trong lúc bất hạnh, trái ngang không ngừng đối tác cuộc sống an bình của chúng ta anh ạ !
Tháng năm đường dài tiếp nối trên từng bước tìm kiếm, hỏi han, hình ảnh anh vẫn chim trời cá nước. Em đã bị choáng ngộp triền miên trong đau thương rã rời, trong nỗi nhớ thương dằn vặt tím cả tâm cang, trong từng giấc ngủ chập chờn đầy ác mộng. Anh có hiểu cho em không ? Có phải em được me sinh ra để phải khổ ? Khổ vì anh ? Vì tình yêu của chúng mình ? Vì hôn nhân ? Vì gia đình ? Vì phải sinh con đẻ cái truyền tử lưu tôn có ích cho gia đình và Đất Nước ? Anh nghĩ sao ?! Có đúng vậy không anh, hay vì...điều gì khác ? Nếu cho là không đúng thì có lẽ em khổ vì Đất Nước, vì chiến tranh gây ra bởi tự ái và tham vọng con người ? Đấy ! Em bị dằn vặt, bị thao thức, trăn trở... khiến cho lòng em luôn bị nhức nhối, tâm thần bị đầy đọa, hụt hẩng trong những năm tháng vắng anh.
Ngày trước, anh vẫn nói với em, anh không bao giờ để cho em cực nhọc, đau khổ. Cực nhọc thể xác, đau khổ tinh thần. Anh mãi mãi gieo trồng mùa Xuân trong em suốt cuộc đời. Em là nguồn suối trong mát, con chúng ta là đàn chim non líu lo tiếng hót trên cành cây xanh lá, để mãi mãi mái ấm gia đình là một thiên đàng trần thế. Thích lắm anh à ! Hạnh phúc tuyệt vời ! Em cám ơn anh ! Em trân quý anh ! Anh là tất cả của em ! Anh là người đàn ông hoàn thoàn thuộc về em. Không ai có quyền chiếm giữ tư hửu. Vậy mà...tất cả không được đâu anh ạ ! Trong hoàn cảnh này có phải em ích kỷ, và thiển cận không anh ? Nếu có vậy, thì em cũng đành chịu. Và em không thể làm gì khác anh ạ ! Bởi số phận em. Bởi cơ trời, ách nước. Bởi em yêu anh, yêu điên cuồng nghiệt ngã...và bởi...bởi...điều gì mà em không còn hơi sức để nghĩ đến được nữa anh ạ !
Em hư lắm anh ạ.Tuổi thơ em mắc tật hờn mát, làm nũng, giận hờn vu vơ. Ai làm gì không vừa ý là em khóc nhè...khóc để cho có người dỗ dành, vuốt ve, xin lỗi...Tuổi trưởng thành em đã mất đà trong cuộc sống, nảy sinh ích kỷ, thiển cận... để không muốn cái tư hửu của mình vuột khỏi tầm tay. Anh tha thứ cho em nhé. Em hư lắm đó. Anh có hiểu cho em không ?
Ngày tháng trôi qua là chứng nhân cho tuổi thanh xuân tàn úa trong mỏi mòn trông đợi. Em đã già người trước tuổi. Em sợ hãi né tránh như chạy trốn trước những tình cảm mời gọi của người đời. Đời người con gái chỉ một lần yêu và duy nhất một lần xuất giá. Em sợ lắm anh ạ ! Cho đến lúc giặc giã tràn vào. Đất Nước nghiêng ngửa tang thương. Gia cang tan nát. Ba mươi tháng tư bảy lăm phũ chụp vùng trời uất hận lên dãi đất sinh tồn của miền Nam Đất Nước. Nhà cửa em tan nát, ba me em không còn nữa vì những trái phá, đạn bom của lũ người bên kia gởi đến. Em cô đơn lạc loài giữa rừng người tháo chạy hàng hàng, lớp lớp tiếp nối không ngừng từ cao nguyên, đến miền Trung vào tận Saigon...Em bơ vơ lạc lõng, tay không chân rời choáng ngợp. Con người vứt bỏ tài sản, nhà cửa thoát thân cứu lấy mạng sống. Từng đoàn, từng đoàn ngày đêm không ngớt. Súng đạn hoành hành tự do vung vít. Sự dã man, tàn ác, bắn giết được ngự trị ào ạt khắp nơi. Xác người gục ngã trên bờ, dưới nước thoả mãn tham vọng thấp hèn. Nhà cửa điêu tàn trong khói lửa reo vui theo âm thanh khóc lóc vang tận trời xanh của bao sinh linh vô tội.
Thế là hết anh ạ ! Chấm dứt tất cả rồi ! Em hôn mê khờ khạo đến điếng người trong cảnh lửa bỏng dầu sôi, trong những màn chém giết tràn lan trên mọi nẻo đường chạy loạn. Tuy vậy, ngay lúc đó, vẫn có những giây phút em nghĩ đến anh và tự khẳng định rằng không còn gì nữa ! Hết rồi ! Chấm dứt tất cả !! Anh đã không còn nữa. Trên thế gian này anh đã vĩnh biệt ra đi về cõi vĩnh hằng. Em chấp tay cầu nguyện Đất Trời thương xót đến hai đứa mình trong cùng ý nghĩ chung anh ạ !! Và trong hơi gió thoảng, em nhắn gởi về anh tấm lòng son sắt " Chờ nhau nhé, mãi nghìn sau !!" anh ơi !! Ghi nhớ lấy nhen anh...!!
Thời gian qua mau chất chồng tuổi tác, lẻ loi, đơn độc, phấn son không buồn trang điểm, gác lại, đợi chờ kể từ lúc vắng anh. Giặc đến, nhà tan cửa nát, gia đình mất mát. Em bị cuốn hút theo dòng đời chuyển đổi để đến được bến bờ tự do như một trốn chạy, bỏ lại sau lưng bao kỷ niệm đã thấm sâu vào tim óc. Miền đất tạm dung, một thân, một mình thật xa lạ, thật khó khăn, gian truân cùng cực. Em cố phấn đãu trong cuộc đổi đời. Đã hơn ba mươi năm rồi phải không anh ? Vậy mà em vẫn tưởng như cuộc đời son trẻ, tình yêu hương hoa của chúng mình vừa mới hiện thực ngày hôm qua. Không còn gì hơn nữa, em chấp nhận cho số phận mình đã được an bài trong nghiệt ngã, trong thân phận của một quả phụ chưa hề chít lên đầu vành khăn tang trắng ! Nhưng lòng em, trong tim em vẫn đã hằn sâu hình ảnh thân thương của anh mãi mãi và bất diệt...
Anh ạ ! dường như một phép lạ đột nhiên giúp em nhìn thấy được anh qua màn ảnh truyền hình trong một khoảng khắc, rồi sau đó không lâu em đã được đọc tên anh trên một trang báo. Em thấp thỏm vui mừng trong ngờ vực. Em cảm nhận trong suy đoán lý lẽ để tạo cho mình một xác tín. Nhưng dù sự việc có là hư hư thực thực em vẫn cố bám víu như kẻ đang sắp chết đuối giữa dòng nước sâu vớ được chiếc phao.
Anh ơi ! Anh có hiểu cho em không ? Kể từ đó, trong ngôi nhà thanh vắng, lẻ loi, từng đêm, từng đêm khuya thao thức, em lầm lũi một mình tại bàn viết trước trang giấy trắng... Em đã khóc ! đã khóc thật nhiều cho dòng đời ngang trái, cho những dòng chữ viết miệt mài nhắn gởi, cho những mơ ước dồn dập, ẩn hiện, cút bắt, chập chờn như bọt nước trong mùa nước lũ.
Bên ngoài trời đêm khuya qua khung cửa kính mờ sương, trời đất thẩm đen, thấm lạnh hơi sương. Những giọt sương đêm rơi đọng lấp lánh trên cành cây ngọn cỏ, tan biến nhạt nhòa ướt sũng như dòng lệ đang rơi nhòe nhẹt trên trang giấy trắng trước mặt em, anh ạ !...(http://maylangdu-vnfl.blogspot.com)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét