Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2009

LỜI TRẦN TÌNH



















LỜI TRẦN TÌNH

Từng đêm trăn trở làm sao ?
Lời cay lời đắng nghẹn ngào bờ môi !
Giọt buồn cảm nghiệm đầy vơi
Mà sao thân phận bồi hồi xót xa !
Tình buồn riêng lấy mình ta
Mượn hồn thơ ngỏ giao thoa nỗi niềm
Trăng khuya thổn thức bóng đêm
Gió lay nhè nhẹ cành mềm cánh hoa
Tình yêu sao cứ mù lòa
Yêu người say đắm thiết tha cuối đời
Bởi đời bạc trắng ai ơi !
Cũng đừng trách cứ những lời đúng sai
Yêu người có một không hai
Tình người chăm chút thương hoài nghìn năm
Lương duyên dẫu có thăng trầm
Lòng ta vẫn cứ âm thầm tin yêu
Dù người hờ hững bao nhiêu
Thì ta luôn vẫn nuông chiều người thôi
Mặc cho bão táp mưa rơi
Núi nghiêng non lở, đất trời ủ ê
Lòng ta trinh trắng đam mê
Yêu người phũ kín lời thề năm xưa
Yêu người biết mấy cho vừa
Vắng người như bổng cơn mưa buốt lòng !
Bởi người ấp lạnh tình nồng
Vuốt ve giấc điệp lòng không muốn rời
Thư người nhắn gởi hôm rồi
Lời thư như muốn bỏ rơi cuộc tình
Tim ta điên đảo bất bình
Cạn dòng nước mắt riêng mình đắng cay
Vàng bay chiếc lá chiều nay
Tiếng chim ai oán biển mây lưng trời
Ta đi nhặt lá vàng rơi
Chép vào kỷ niệm một thời yêu nhau
Cuối đời vàn võ tình đầu
Tình đầu cũng sẽ tình sau cuối đời
Người xa xôi, chúc đẹp lời
Con tim thoi thóp cuối trời bơ vơ !

HÌNH BÓNG
Người chẳng là chiếc bóng
Tựa vạt nắng lưng trời
Ngẩn ngơ hồn hoang dại
Mòn mõi đợi xa xôi !

Tình không là ảo mộng
Không âm u mù sương
Xinh cánh hoa hàm tiếu


Ngào ngạt tỏa sắc hương

Thuở khung trời áo trắng
Ăm ắp bóng hình ai
Bao mùa thu lá đổ
Hình và bóng nào phai

Thời gian thèm khát vọng
Nâng giấc mộng miên du
Cho một lần gặp gỡ
Tình phũ trọn thiên thu !

Ngày đó ngây thơ quá
Chỉ e ấp làm duyên
Nào biết gì đính ước
Lạc mất nhau triền miên


Bao tháng năm ngái ngủ
Giữa biển trời mênh mông
Được trở về nguồn cội
Làm con sáo sang sông


Mặt trời gom ánh sáng
Chăn giữ bóng của hình
Trong khung trời hội ngộ
Khải hoàn ánh bình minh...


HỒN THU

Trời thu gió nhẹ đìu hiu hắt
Cuốn lá vàng rơi tận nẽo đời…
Có ai nhặt lá vàng rơi nhỉ ?
Dành lại cho tôi một chiếc thôi...

Cho tôi chiếc lá vàng rơi ấy
Để viết bài thơ gởi đến người

Rằng mãi phương xa người có biết...
Tim tôi côi cút lệ nhòa rơi..!

Niềm thương nỗi nhớ giăng giăng lối
Chĩu nặng tình riêng tím dạ nàng
Tâm sự ngút cao sao viết hết...!
Con tim yêu nhớ gởi cho chàng...

Vàng bay chiếc lá lên cao vút
Bảng lảng trời mây bạt núi đồi...
Chiếc lá đề thơ người thấu nỗi
Đong đầy thương nhớ...ngập hồn tôi...!!









Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét