Thứ Ba, 28 tháng 9, 2010

MÌNH ƠI..!


MÌNH ƠI !

Nguyễn Thế Hoàng

Mình ơi ! gọi mãi tiếng Mình yêu !

Vằng vặc năm canh, sáng đến chiều

Tiếng gọi cuốn mây trời viễn xứ...

Mình ơi ! Mình hởi ! nhớ Mình nhiều !

*

Chỉ một tiếng Mình yêu quá thôi !

Không gì sánh nỗi tiếng Mình ơi !

Càn khôn hùng vĩ bao la đấy

Chưa thể ví bằng tiếng ‘’Mình ơi’’

*

Chỉ một tiếng Mình thương quá thương !

Mịn màng như gió thoảng làn hương

Như mây bàng bạc hồn nhung nhớ

Như nắng Xuân hồng tình vấn vương !

*

Có phải em là nửa của anh ?

Tình yêu đơm nở tơ duyên lành

Qua bao năm tháng đời trôi giạt

Tình ngất ngây tình sáng long lanh

*

Có đúng anh là nửa của em ?

Tim xôn xao sóng mắt môi mềm

Nửa hồn anh chết từ em đó

Ngây ngất hồn mơ suối tóc huyền !

*

Hai nửa chúng mình chỉ một thôi

Yêu thương khắn khít chẳng xa rời

Thủy chung như nghĩa tình non nước

Nước trở về nguồn ra biển khơi…

*

Mình ơi ! yêu quá tiếng Mình ơi !

Nghe con tim réo gọi đón mời

Đôi nửa tâm hồn chung tiếng gọi

Mình ơi ! trao trọn hết – Mình ơi !

Nguyễn Thế Hoàng